Xe ngựa chạy một đường thẳng đến đại điện, đưa tới không ít sự chú ý của thị vệ, cung nữ và một số nô tài khác.
Thanh Ngư cùng Mạc Sầu xuống xe, áp giải Nhật Lăng đi thẳng đến điện Kim Loan, Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên cũng đã đứng trước cửa điện.
"Nhanh, mau giết bọn chúng đi, nhanh a." Bị trói chặt, Nhật Lăng la lớn.
Thanh Ngư rút ra một con dao găm, đưa đến sát cổ hắn, nhìn những người vây quanh, khẽ quát một tiếng: "Ai dám tiến lên."
Mạc Sầu trông thấy, trong đầu bỗng nhớ đến một câu “Nữ nhân đúng là cọp cái” .
Lúc này Hàn Duệ cũng đã tiến vào Hoàng Cung, trông thấy Phượng Thiên Vũ bị những người kia vây quanh, Hàn Duệ lập tức đi tới: "Ta xem các ngươi ai dám động thủ."
Thị vệ không nói lời nào, nhóm người trước mặt này thật không dễ trêu chọc, huống hồ Nhị hoàng tử vẫn còn ở trong tay bọn họ, bọn hắn thật không dám làm càn.
Không ai dám tiến lên, đoàn người Phượng Thiên Vũ trực tiếp tiến vào điện Kim Loan.
Đứng ở ngay cửa đại điện, Thanh Ngư kêu Mạc Sầu đem Nhật Lăng để ở chính giữa cửa, sau đó đứng ở đằng sau, trực tiếp đạp Nhật Lăng bay vào.
Trong đại điện mọi người nghi hoặc nhìn đoàn người tiến vào .
Quốc Chủ (ta cũng không hiểu sao hông dùng Hoàng Thượng) Nhật Viêm quốc nhìn thấy một màn như vậy, lập tức giận dữ, chỉ vào Thanh Ngư đang đi đầu tiên: "Ngươi là người phương nào, lại dám đạp nhi tử của trẫm."
Thanh Ngư nghe vậy, tức giận nói: "Đạp hắn là còn nhẹ đấy, ta còn muốn giết hắn đây." (có ai thấy dạo này Thanh Ngư có vẻ hung dữ không)
"Lớn mật, thị vệ đâu, bắt nàng ta lại cho trẫm."
Vừa dứt lời, nhóm thị vệ trong điện liền chộp tới Thanh Ngư.
"Ta xem ai dám." Một khắc sau, Cửu Vĩ Bạch Hồ xuất hiện ở trong đại điện, nhìn thấy hồ ly cực lớn trước mặt, một số người liền run sợ, là ma thú cấp bậc Đế Vương a!
"Hừ."
Một tiếng hừ nhẹ, Hàn Duệ bước lên.
"Ồ, đây không phải là Dược Tông Tôn Giả hay sao? Hắn làm sao lại tới nơi đây?"
Trong đại điện bỗng có giọng nói vang lên, thanh âm không lớn không nhỏ, vừa vặn đủ để toàn bộ người trong đại điện có thể nghẽ rõ, kể cả Nhật Lăng.
Hắn hoảng sợ nhìn Hàn Duệ, nhớ tới ngày hôm qua hắn lại mắng người ta là lão già, hắn thật không thể ngờ tới được, bản thân đã vô tình trêu chọc vào Quốc Sư, bây giờ lại còn chọc đúng vào Tôn Giả duy nhất của Dược Tông nữa chứ, chết tiệt, đều là vì nàng ta, Phượng Thiên Vũ.
Ngày đó, hắn vốn không thể nói chuyện, cũng may Thần Nữ cung Cung chủ cho hắn một viên thuốc, mới giúp hắn có thể nói chuyện lại như cũ, Thần Nữ còn nói hắn nếu gặp chuyện gì đều có thể nhờ nàng cứu giúp nhưng điều kiện là phải giúp nàng tìm kiếm một mãnh vỡ, vì cũng vừa hay tin Phượng Thiên Vũ đang ở Nhật Viêm quốc nên liền đồng ý, hắn điều động thật nhiều người đi giết nàng, và cuối cùng lại đắc tội đến Dược Tông Tôn Giả.
Quốc Chủ nghe xong, vội vàng nói: "Người tới, mau mời Tôn Giả ngồi."
Dược Tông Tôn Giả a, nếu được lòng hắn, thật sự là một chuyện rất tốt a.
"Không cần, hôm nay lão phu đến là muốn nói cho Hoàng Thượng biết, Dược Tông đình chỉ mua bán đan dược với những người trong hoàng gia cùng tất cả các đại thần trong triều đình."
Lời này vừa nói ra, người trong đại điện nháy mắt muốn nổ tung, đình chỉ hết thảy việc mua bán đan dược, như vậy chẳng phải là muốn trực tiếp giết bọn họ hay sao, đan dược ở những nơi khác làm sao có thể so sánh với Dược Tông được, Tôn Giả người làm sao vậy a, sao lại muốn đình chỉ việc mua bán như thế a?
"Tôn Giả, tại hạ cả gan hỏi một câu, tại sao lại đình chỉ việc mua bán đan dược?" Một người to gan tiến lên hỏi, phải biết rằng đại đa số đan dược của ba quốc gia đều lấy từ Dược Tông, trước giờ việc mua bán luôn tốt đẹp, hiện tại như thế nào đột nhiên lại muốn đình chỉ, không còn đan dược, một số đệ tử tu luyện linh lực sẽ gặp rất nhiều khó khăn a, đến lúc đó, khẳng định thực lực của Nhật Viêm quốc làm sao còn dám so sánh với các quốc gia khác được nữa, Đông Dạ quốc có Quốc Sư, thực lực đã vốn cường đại, Vân Thương quốc có Thái Tử là người trị quốc kỳ tài, nếu hai nước đó liên thủ, bọn hắn chỉ có thể chật vật mà chống đỡ thôi.
"Ngươi muốn biết nguyên nhân vì sao à, vậy thì hãy hỏi Nhị hoàng tử của các ngươi đó."
Hàn Duệ vừa nói sau, tất cả mọi người đều sửng sốt, cái đó và Nhị hoàng tử có quan hệ gì sao?
Mọi người ở đây bắt đầu xoắn xuýt, sau đó lại thấy Đế Dạ Hiên nắm tay Phượng Thiên Vũ tiến vào đại điện.
Hoàng Đế Nhật Viêm quốc vừa trông thấy người tiến vào, vội vàng từ trên ngai vàng đi xuống, đứng trước mặt Đế Dạ Hiên, cung kính nói: "Không biết Quốc Sư đại nhân của Đông Dạ quốc đến, chúng ta chưa từng đụng chạm nhau, mong Quốc Sư đại nhân bỏ qua cho."
"Không cần, hôm nay bổn tọa tới đây là thay Vũ nhi đòi lại công đạo."
"Công đạo?"Hoàng Đế Nhật Viêm quốc thoáng nhìn qua người đứng bên cạnh Đế Dạ Hiên, nữ tữ có dung mao tuyệt xinh đẹp, một thân trường bào đỏ rực,nghi ngờ hỏi: "Không biết Quốc Sư là muốn lấy lại công đạo gì?"
"Nhị hoàng tử của Nhật Viêm quốc Nhật Lăng thừa dịp bổn tọa không có trong Thánh Điện liền xông vào, đây là tử tội." Đế Dạ Hiên lạnh lùng nói.
Hoàng Đế nghe vậy, trừng mắt liếc Nhật Lăng, nịnh nọt nói: "Quốc sư, việc này Quốc Sư đại nhân cũng đã phế đi hoàng nhi, kính xin Quốc Sư đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân mà tha cho hoàng nhi lần này."
"Tha thứ?"
"Vũ nhi đến Nhật Viêm quốc, Nhị hoàng tử lại phái người tới ám sát, hôm qua không cẩn thận Vũ nhi bị thương, Hoàng Thượng, ngươi nói bổn tọa nên làm như thế nào đây?"
"Cái này. ?"
"Mặt khác, đình chỉ viêc mua bán đan dược nguyên nhân chính là ngày hôm qua Nhị hoàng tử đã lăng mạ lão phu."
Mọi người nghe vậy, trong lòng ngổn ngang, là một Dược Tông Tôn Giả, là một Quốc Sư đại nhân thần bí, ai có thể nói cho bọn hắn biết Nhị hoàng tử sao lại to gan trêu chọc vào như thế a?
"Quốc Sư đại nhân, hoàng nhi ngu ngốc, kính xin Quốc Sư đại nhân tha thứ."
"Ngu ngốc, một câu ngu ngốc liền dễ dàng cho qua sao, xem ra Nhật Viêm quốc các ngươi đúng là không muốn?"
Mắt lạnh quét qua, mọi người vội vàng quỳ xuống.
"Quốc Sư đại nhân, chúng ta không dám, nguyện ý giao Nhị hoàng tử, mặc cho Quốc Sư xử trí."
"Các ngươi. ." Nhật Lăng nhìn đại thần đang quỳ xuống, khí giận sôi lên, bọn lão già này, quả nhiên là gió thổi cỏ đầu tường mà, thật là bọn người hai mặt, trước kia hắn nói gì liền nghe đó, nói bọn hắn đi hướng Đông bọn hắn dám đi hướng Tây, hiện tại cả đám chỉ vì muốn bảo vệ mình mà đẩy hắn vào chỗ chết.
"Khoan đã." Một giọng nói dịu dàng vang tới, ngay sau đó là một bóng dáng nữ nhân xinh đẹp diễm lệ đang bước vào, trông thấy Nhật Lăng té trên mặt đất vội vàng đi qua: "Lăng nhi, chịu khổ con rồi."
Hoàng Đế sắc mặt liền khó coi, nữ nhân này sao lại trở về rồi?
"Mẫu hậu, người rốt cuộc cũng đã trở về." Nhật Lăng cười lạnh nhìn những đại thần kia, nói ra: "Mẫu hậu đã trở về, ta xem các ngươi làm được gì."
Mẫu hậu của hắn là người của Đế Hoàng Thành, lần này trở về chính là muốn tìm thuốc cho hắn.
"Hoàng Thượng, các vị đại thần, các ngươi muốn làm gì với nhi tử của ta?"
"Hoàng hậu nương nương người lại không biết, Nhị hoàng tử chọc tới Dược Tông Tôn Giả cùng Quốc Sư đại nhân của Đông Dạ quốc, chúng ta không còn cách nào a." Một đại thần lớn tuổi nói.
Dược Tôn Tôn Giả, Quốc Sư Đông Dạ quốc?
"Hừ, vậy thì như thế nào, Bổn cung là người của Đế Hoàng Thành, trong người nhi tử của Bổn cung là đang chảy dòng máu cao quý, há là để cho mấy người thế tục như các ngươi phán xét hay sao!"
Mọi người nghe vậy liền trầm mặc, nếu không phải nữ nhân này là người của Đế Hoàng Thành, bọn hắn sao phải chịu đựng nàng.
Ha ha.
Khi không khí đang trầm mặc, một tiếng cười khẽ phá tan bầu không khí nặng nề này.
Phượng Thiên Vũ buồn cười nhìn xem nữ nhân kia, hỏi: "Nhà của ngươi ở Đế Hoàng Thành là đứng đầu hay sao?"
Ngước mắt nhìn bóng dáng đỏ rực kia, nữ tử dung nhan tuyệt thế, Mạc Thanh Yên liền nổi lên một trận lửa ghen ghét, tức giận nói: "Mạc gia chúng ta tại Đế Hoàng Thành ngoại trừ Phủ Thành chủ, Vân gia, Liễu gia, gia tộc lớn nhất chính là Mạc gia, nữ nhân ngu ngốc như ngươi thì biết cái gì?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]