"Nha đầu, ngươi có biết trong Chủ Uyển này có cái gì không bình thường nữa không?"
Đế Dạ Hiên nhàn nhạt hỏi, hắn đối với cái Phượng phủ này vốn không quen.
Phượng Thiên Vũ trầm tư nửa ngày, một tay kéo mạnh bức tranh sơn thủy ra, đằng sau vẫn là vách tường, cũng không gì khác lạ.
"Dạ Hiên, ngươi có cảm thấy có khí tức gì không?"
Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào vách tường hỏi, nàng đối với khí tức rất mẫn cảm, mặc dù có cách một vách tường, nhưng nàng vẫn như cũ có thể cảm giác được đằng sau bức tường này có mùi của khí tức, hơn nữa nàng có cảm giác bị một thứ gì đó đang nhìn chăm chú, nhất định đằng sau bức tường đang chứa cái gì đó.
Đế Dạ Hiên đảo qua vách tường, mày kiếm nhíu lại, sau bức tường này rốt cuộc là chứa các gì?
"Nha đầu, ngươi lui ra phía sau."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, lui về sau lui.
Đế Dạ Hiên thấy Phượng Thiên Vũ đã lui về phía sau, đưa tay, một đạo lưu quang màu lam nhanh chóng đánh vào trên vách tường, toàn bộ Chủ Uyển đều bắt đầu rung động, Phượng Thiên Vũ đứng ở sau lưng Đế Dạ Hiên, ổn định thân thể, thầm nghĩ:hắn không phải là người?
Vách tường sụp đổ, kinh động đên mấy người trong Phượng phủ, bước chân dồn dập chạy đến Chủ Uyển.
Lúc này Chủ Uyển đã được bảo vệ bởi một tầng kết giới màu lam, Kinh Lôi uy phong lẫm liệt đứng ở nơi đó, nhưng không trông thấy bóng dáng của Đế Dạ Hiên cùng Phượng Thiên Vũ.
Đông Ngự Phong lại trông thấy Kinh Lôi, cũng không có khẩn trương như trước.
Tuyết Ảnh là lần đầu trông thấy, nhìn bản thể cực lớn của Kinh Lôi, mắt đỏ hiện lên tia sát ý, Kinh Lôi bất ngờ bị tấn công, ai có thể nói cho nó biết, cái tên biến thái này là ở đâu tới đây?
Nó chẳng qua là bị chủ nhân triệu hoán ra để lập kết giới bảo vệ, thuận tiện không cho người khác tiến vào, thế nào lại đụng phải cái tên biến này.
Thời điểm Kinh Lôi cùng Tuyết Ảnh giằng co, Thất Dạ lần nữa xuất hiện, thân thể trắng trắng mập mập đứng ở trước mặt Tuyết Ảnh, hai cái móng vuốt ôm ngực, hỏi: "Tiểu Bạch, ngươi tỉnh lại rồi sao?"
Tiểu Bạch?
Tuyết Ảnh đen mặt, mẹ kiếp, ngươi mới trắng!
Gương mặt Tuyết Ảnh lạnh lùng, chẳng thèm để ý tới thứ kia, ngu ngốc mới trả lời hắn!
Thất Dạ vẫn kiên nhẫn, tiếp tục truy vấn: "Tiểu Bạch, nữ chủ nhân có phải là thần nữ chuyển thế hay không a?Nếu đúng như vậy tại sao ấn ký lại là màu đỏ, nếu như không phải, tại sao ngươi lại đi theo nàng?"
Người phía dưới cũng không có đi nghe hai ma thú đang nói cái gì, mà là nhìn về phía Chủ Uyển.
"Ngươi thật ngu ngốc, nếu như biết rõ trước kia ta ngủ say, làm sao có thể biết rõ được những thứ ngươi hỏi!"
Tuyết Ảnh tức giận nói, nếu không phải hắn không rõ thực lực của cái thứ mập mập trắng trắng này, hắn còn lâu mới đứng chỗ này cùng thứ đó nói nhảm!
Thất Dạ nghe vậy, mắt vàng trong veo như nước nhìn thẳng Tuyết Ảnh, nửa ngày sau đó, giương nanh múa vuốt nói ra: "Ngươi mới ngu ngốc."
Bên trong Chủ Uyển.
Phượng Thiên Vũ cùng Đế Dạ Hiên đi vào mật đạo bên trong vách tường, càng đi càng hướng xuống dưới.
Thẳng đến khi trước mặt hai người xuất hiện một tòa cung điện, Đế Dạ Hiên nhìn tòa cung điện dưới mặt đất trước mắt, khó trách hắn tìm không thấy Thần Ma lệnh, nguyên lai lại nằm ngay dưới Phượng phủ.
Trong nội cung rộng lớn, có một cái đài thủy tinh, chung quanh đều là nước, trên đài thủy tinh có khảm một mảnh vụn, đúng như lời nói của Đế Dạ Hiên về Thần Ma lệnh!
Phượng Thiên Vũ nhìn cái khối Thần Ma lệnh kia, nói: "Dạ Hiên, ngươi không phải là muốn thu thập những mạnh vụn kia sao?"
"Ta đi đánh lạt hướng, còn ngươi mau chóng lấy đồ."
Nói xong, Phượng Thiên Vũ liền nhảy vào trong nước, tuy rằng còn không biết ở bên dưới nước sẽ có thứ gì chờ đón nàng, nhìn đài thủy tinh này, nàng đoán cái cung điện này ít nhất cũng đã 50 năm không ai đi vào rồi, trong nước đồ vật không hề xáo trộn, dùng ngón chân suy nghĩ cũng đã hiểu ra!
"Nha đầu, cẩn thận."
Phượng Thiên Vũ muốn đi vào trong nước, lại đột nhiên xuất hiện một quái vật khổng lồ, mở ra miệng rộng lớn, táp thẳng vào Phượng Thiên Vũ.
Nhìn quái vật đột nhiên xuất hiện, Phượng Thiên Vũ mặt đều đen rồi, xoay người trở lại chỗ cũ.
"Mẹ kiếp."
Phượng Thiên Vũ nhịn không được, liền chửi tục.
Cái quái vật to lớn này chính là một con Hà Mã.
Nhưng mà ai nói với nàng là tại sao con Hà Mà lại khổng lồ như vậy, ước chừng phải bằng một ngọn núi nhỏ , là ai đã nói Hà Mã rất dịu dàng cùng ngoan ngoãn?
Đế Dạ Hiên cũng không biết quái vật không lồ này là thứ gì: "Nha đầu có biết là cái gì không?"
"Hà Mã."
Phượng Thiên Vũ lạnh lùng nhìn quái vật trong nước, nàng trước kia từng đi qua Châu Phi để làm nhiệm vụ, bên trong rừng sâu, nàng cũng đã tận mắt nhìn thấy những cuộc đuổi giết của Hà Mã và cá sấu trên những dòng sông, sức chiến đấu của nó không phải mạnh một cách bình thường, trực tiếp cắn một phát có thể xuyên qua bộ áo giáp răn chắc của cá sấu.
"Hà Mã?"
"Là thứ gì?"
"Chẳng lẽ cũng là ma thú?"
Đế Dạ Hiên liên tiếp hỏi ba vấn đề, quái vật trước mắt cũng không có đẳng cấp, nhưng vì cái gì mà nha đầu luôn một bộ dáng bày trận sẵn sàng đón quân địch?
"Không phải là ma thú, là loại động vật nguyên thủy, sức chiến đấu rất mạnh, phát huy mạnh nhất khi ở trong nước."
Phượng Thiên Vũ giải thích, từ trong không gian lấy ra Thí Huyết, tiếp tục công kích.
Đế Dạ Hiên cũng không hỏi nhiều, ngay khi Phượng Thiên Vũ công kích Hà Mã, hắn liền nhanh chóng phi thân, bay lên đài thủy tinh, giơ tay nắm lấy một phần của khối Thần Ma lệnh.
Trong lúc chiến đấu, Hà Mã cảm giác được Thần Ma lệnh đã biến mất khỏi đài thủy tinh, xoay thân một cái, nhanh chóng chuyển mục tiêu, công kích vào Đế Dạ Hiên, cũng chính là lúc này, cơ hội đã đến, Thí Huyết sắc bén cầm chặt trong tay đâm vào trên lưng Hà Mã, kéo lê một đường dài.
Thân thể Hà Mã bị tổn thương nhanh chóng đứng dậy, tiếp tục thẳng công kích đến Đế Dạ Hiên, hoàn toàn không để ý tới Phượng Thiên Vũ đằng sau lưng.
Đế Dạ Hiên thấy vậy, hai tay giơ lên, một đạo ánh sáng màu lambay tới phía Hà Mã.
Nhưng điều bất ngờ lại xảy ra, đạo linh lực màu lam nhanh chóng bị chế trụ, Đế Dạ Hiên thấy vậy, xoay người, đã đến trước mặt Phượng Thiên Vũ.
"Nha đầu, nơi này có Cấm, linh lực của chúng ta bị chế trụ."
Đế Dạ Hiên thản nhiên nói, không phải là kết giới, cái Cấm kia không biết đang nằm chỗ nào?
Chỉ có đánh nát Cấm, linh lực mới có thể sử dụng lại.
Phượng Thiên Vũ xuyên qua đây cũng đã được thời gian, nàng đã học hỏi tại thế giới cũng được ít nhiều, cũng biết Cấm là vật gì, mắt lạnh nhanh chóng đảo qua cung điện dưới mặt đất, nhưng không có phát hiện ra nơi nào bất thường. Ngược lại nhìn Hà Mã trước mặt đang luống cuống, đẹp phượng sáng lên, chính là nó?
Đột nhiên nàng phát hiện một cái không đúng, nói với Đế Dạ Hiên: "Dạ Hiên, trán của nó, cái màu đỏ trên trán nó kia chính là ngọn nguồn của Cấm."
Đế Dạ Hiên nghe vậy, cũng nhìn sang, hắn chưa thấy qua loài vật này, cứ nghĩ rằng cái màu đỏ kia là bản thân nó tự có, lại không nghĩ rằng lại là Cấm,ai lại đem cấm phân bố trên người của con quái vật này?
Phượng Thiên Vũ sở dĩ xác định được chính xác ngọn nguồn của cấm là vì thực chất trên trán Hà Mã làm gì có cái gì.
"Dạ Hiên, ta đi dẫn dắt sự chú ý của nó, ngươi từ phía trên công kích nó nhé."
Phượng Thiên Vũ nói xong, lần nữa tiếp tục công kích, nếu như không có Linh lực, như vậy sẽ phải dũng vũ lực, Dạ Hiên so với nàng mạnh mẽ, nàng chỉ cần dẫn dắt rời đi sự chú ý của nó, phần còn lại để cho Dạ Hiên xử lý là được rồi.
Đế Dạ Hiên nhìn bóng dáng nhỏ nhắn kia, trong mắt xuất hiện một tia bất đắc dĩ, nha đầu, kỳ thật ngươi không cần phải làm vậy!
Từ phía dưới hai tay ngưng tụ, hắc sắc ma lực(ma lực màu đen) chớp động, mang theo khí tức tử vong.
Vốn là Hà Mã đang phát cuồng, nhưng khi cảm nhận được cỗ khí tức này lại biến thành luống cuống.
Mắt lạnh nhìn con quái vật kia, trong tay hắc linh vung lên, liền bay đến công kích quái vật.
Ngón tay thon dài xẹt qua môi mỏng, tuy rằng Cấm có thể ngăn chặn được linh lực của hắn, nhưng không thể nào ngăn cản được sức mạnh của hắc ám chi linh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]