"Nha đầu, ngươi có biết trong Chủ Uyển này có cái gì không bình thường nữa không?"
Đế Dạ Hiên nhàn nhạt hỏi, hắn đối với cái Phượng phủ này vốn không quen.
Phượng Thiên Vũ trầm tư nửa ngày, một tay kéo mạnh bức tranh sơn thủy ra, đằng sau vẫn là vách tường, cũng không gì khác lạ.
"Dạ Hiên, ngươi có cảm thấy có khí tức gì không?"
Phượng Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào vách tường hỏi, nàng đối với khí tức rất mẫn cảm, mặc dù có cách một vách tường, nhưng nàng vẫn như cũ có thể cảm giác được đằng sau bức tường này có mùi của khí tức, hơn nữa nàng có cảm giác bị một thứ gì đó đang nhìn chăm chú, nhất định đằng sau bức tường đang chứa cái gì đó.
Đế Dạ Hiên đảo qua vách tường, mày kiếm nhíu lại, sau bức tường này rốt cuộc là chứa các gì?
"Nha đầu, ngươi lui ra phía sau."
Phượng Thiên Vũ nghe vậy, lui về sau lui.
Đế Dạ Hiên thấy Phượng Thiên Vũ đã lui về phía sau, đưa tay, một đạo lưu quang màu lam nhanh chóng đánh vào trên vách tường, toàn bộ Chủ Uyển đều bắt đầu rung động, Phượng Thiên Vũ đứng ở sau lưng Đế Dạ Hiên, ổn định thân thể, thầm nghĩ:hắn không phải là người?
Vách tường sụp đổ, kinh động đên mấy người trong Phượng phủ, bước chân dồn dập chạy đến Chủ Uyển.
Lúc này Chủ Uyển đã được bảo vệ bởi một tầng kết giới màu lam, Kinh Lôi uy phong lẫm liệt đứng ở nơi đó, nhưng không trông thấy bóng dáng của Đế Dạ Hiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-ma-quan-yeu-nhieu-hau/2473659/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.