Nhìn thấy bộ dạng tựa như một chú mèo con đang tức giận của cô điều đó khiến Từ Lục Ngạn không khỏi buồn cười: "Vậy tôi nên dịu dàng một chút nhỉ?"
Từ trước đến giờ có vô số phụ nữ muốn được ôm anh, được bên cạnh anh mà còn không có cơ hội. Cho dù chỉ là ước muốn thì cũng không thể xảy ra. Vậy mà cô gái nằm trong vòng tay của anh lại khác hẳn những người phụ nữ đó, cô luôn tìm cách xua đuổi anh, tránh né anh như tránh tà vậy. Thậm chí còn bày ra biểu cảm chán ghét mỗi khi nhìn thấy anh.
Bối Lạc Lạc thông minh như vậy hẳn là hiểu được hàm ý của câu nói mà Từ Lục Ngạn nói ra. Dùng mọi sức lực mà mình có được đếm nhỏ từ một đến ba và sau thì cũng vùng khỏi vòng tay rắn rỏi kia, cô có chút háo thắng lại còn đắt chí nghênh mặt nói: "Muốn dịu dàng với tôi sao? Thành thật xin lỗi, tôi đây không có khái niệm cần người khác dịu dàng với mình đâu."
Lần này Từ Lục Ngạn có thể nhìn rõ gương mặt của cô, từng góc cạnh đều vô cùng hoàn mỹ không gốc chết. Đôi môi hình trái tim đỏ mọng vẫn như thường lệ. Khuôn mặt trái xoan có phần phúng phính, đột nhiên anh muốn cắn vào má một cái. Đặc biệt nhất vẫn là đôi mắt có con ngươi màu tím kia.
Cảm giác thật cô đơn!
"Cô đeo len sao?"
Không nghĩ ngợi nhiều, Từ Lục Ngạn tò mò bèn lên tiếng.
Bối Lạc Lạc nhìn anh chằm chằm đáp: "Không, đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644643/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.