*Cạch
Cánh cửa bậc mở ra thì đúng lúc anh nhìn thấy hai người bạn thân của mình.
Tác Thổ Lai nhìn anh lom lom, vẻ mặt cau có chỉ tay vào đồng hồ của mình: "Cậu đến trễ năm phút đồng hồ rồi."
Từ Lục Ngạn ngồi xuống đối diện hai người, đùng đẩy lỗi qua Bạch Nhĩ Khang: "Thật ra mình đến đây lâu rồi, nhưng do khách nữ của Nhĩ Khang lên cơn mê trai muốn gạ gẫm mình, mình vì xử lý nên mới trễ thôi."
Bạch Nhĩ Khang uống cạn ly rượu thứ hai của mình, cười một cách bỡn cợt nói với anh: "Vì cậu đẹp trai nên hầu như cô gái nào thấy cũng bị câu hồn, hay là như thế này đi mỗi ngày cậu đều đến đây để khách của mình đông hơn đi, nói không chừng doanh thu tháng này sẽ tăng lên gấp bội."
Nhắc đến tiền hai mắt của Bạch Nhĩ Khang sáng rực như trăng đêm rằm, hai tay xoa xoa đầy khoái chí, có điều cách này của hắn làm cho Từ Lục Ngạn không mấy vui, cái nhìn lạnh nhạt dán chặt vào Bạch Nhĩ Khang: "Cậu nghĩ cậu đang nhờ vả Thổ Lai sao?"
Tự nhiên bị kéo vào Tác Thổ Lau tròn mắt nhìn: "Gì mà có mình trong đó nữa."
Bạch Nhĩ Khang cười cười: "Cần gì khó chịu lên quá vậy, mình chỉ nói đùa thôi mà. Một lão đại như cậu đến gặp còn khó huống hồ gì thuê cậu thu hút khách giúp mình."
"Biết vậy thì tốt, mà cho dù mình rảnh rỗi cũng không chấp nhận lời đề nghị của cậu." Từ Lục Ngạn cầm ly rượu lên, lắc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644628/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.