Lúc nhìn lên thì thấy chồng sắp cưới của mình, vui vẻ ra mặt: "Lục Ngạn anh về rồi."
Những tưởng anh sẽ vui vẻ khi thấy mình nhưng nào ngờ Từ Lục Ngạn vẫn lạnh nhạt đến đau lòng: "Chào cô."
Thái độ nhạt nhòa của anh làm cho Bạch Như Tuyết buồn lòng, ánh mắt từ vui vẻ lại chuyển sang rũ rượi dường như sắp khóc, Bạch Như Tuyết không cam tâm thốt lời: "Em đã giải thích rõ ràng mọi chuyện tại sao anh đối với em vẫn xa lạ như người dưng vậy?"
Đổi lại là lúc trước khi thấy Bạch Như Tuyết khóc, hoặc chỉ mới rưng rưng thôi là Từ Lục Ngạn đã bấn loạn lên chỉ muốn dỗ dành để cô ta không khóc. Sự yêu thương ngọt ngào mà anh dành cho Bạch Như Tuyết trước đây đều khiến mọi người khi nhìn thấy phải tấm tắc khen ngợi, đôi lúc còn ngưỡng mộ không ít. Chỉ là do Bạch Như Tuyết không biết trân trọng điều đó, để bây giờ hối hận thì cũng đã muộn màng, anh của hiện tại khác hẳn ngày xưa. Để giải thích cho Bạch Như Tuyết hiểu rõ Từ Lục Ngạn kiên nhẫn mà nói: "Suy cho cùng mọi chuyện là do ba mẹ cô sao? Cô kể lại tôi nghe để làm gì, cô nói năm đó họ đã cắt đứt toàn bộ liên lạc của cô về tôi, vậy tại sao bây giờ lại chấp nhận gả cô cho tôi? Rốt cuộc ba mẹ của cô đang toan tính điều gì? Tài sản? Địa vị hay danh tiếng từ gia đình tôi?"
Bạch Như Tuyết kinh hãi, né tránh câu hỏi của anh: "Em không rõ, chuyện cũ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644622/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.