Mọi chuyện hòa giải xong xuôi, vốn định đi khỏi phòng nhưng Từ Lục Ngạn nào để điều đó xảy ra. Anh níu kéo cô ở lại chơi với mình, dùng toàn bộ câu từ ngọt ngào, nài nỉ làm cô siêu lòng thì mới thôi. Mặc khác bên cạnh anh là ba gương mặt hết sức méo mò tràn đầy sự bất mãn. Hình như Từ Lục Ngạn xem ba người bọn họ là không khí hay sao á, lại trơ mặt ra đó xin xỏ Bối Lạc Lạc.
Mỹ Tiểu Yên ngồi, bàn tay được sơn màu đỏ có đính thêm vài ba hột đá màu sắc trông vô cùng tinh túy đang cằm miếng táo, biểu lộ chán nản tiện tay đưa táo cho vào miệng mà ăn, vừa nhai vừa nói: "Hai người có thấy những cẩu độc thân như chúng tôi đang ngồi ở đây không? Cứ ở đó bày tỏ tâm tư tình cảm, haiz chúng tôi thấy rất không vừa mắt."
Bị Mỹ Tiểu Yên biểu tình thẳng lời, Từ Lục Ngạn không nói gì cả, vẫn tỏ ra thản nhiên như không có chuyện gì. Bối Lạc Lạc nhanh chóng rụt tay khỏi tay của anh, xoa dịu cô bạn thân đang có tâm trạng bức bối: "Mình và Từ lão đại đây không phải như cậu nghĩ đâu. Chỉ đơn thuần là bạn mà thôi..."
Mỹ Tiểu Yên lúc này cũng đã ăn hết miếng táo trong miệng, nghe cô lên tiếng giải bày nhưng lại không để cô nói hết trực tiếp giơ tay ra tín hiệu cô hãy im lặng: "Lạc Lạc à... cậu có tình yêu mình thấy rất vui cho cậu, cho nên cậu không cần trốn tránh như vậy đâu. Cậu cũng biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644592/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.