Không khí nơi phòng ăn đột nhiên ảm đạm hẳn đi. Bối Lạc Lạc cảm thấy như mình không được chào đón vậy, cô lẳng lặng cúi mặt xuống, cầm đôi đũa trên tay chỉ gấp vài ba hột cơm rồi đưa lên miệng nhàn nhạt nhai.
Từ Lục Ngạn lấy làm khó chịu trước hành động quá đáng của ba mình, anh gắt gỏng: "Ba nếu như ba không ăn ba có thể để lại dĩa, không nhất thiết phải đổ vào sọt rác như vậy đâu."
"Con sai rồi, đồ ăn đã gắp bỏ vào chén của ba mà ba không ăn tức là đồ thừa. Làm sao bỏ vào dĩa cho được, làm vậy rất mất lịch sự."
Từ lão gia cố ý nói ra những lời này, ánh mắt dán vào Bối Lạc Lạc đầy thách thức.
Từ Lục Ngạn để mạnh đũa xuống, khuôn mặt của anh đanh lại, nhìn sang Bối Lạc Lạc nắm tay cô hiên ngang nói: "Chúng ta đi thôi."
Bối Lạc Lạc lúc này bị anh làm cho kinh động mới ngẩng mặt đảo mắt nhìn xung quanh sau đó mới nhìn anh: "Ăn xong bữa cơm này rồi đi."
"..." Từ Lục Ngạn cảm nhận rất rõ nỗi buồn của cô. Qua ánh mắt sầu thương, Từ Lục Ngạn như muốn như không nghe theo ý của cô, ngồi lại ăn trọn bữa cơm này. Đột nhiên điện thoại anh đổ chuông, anh ra ngoài kia nghe điện thoại không quên bảo cô là chờ mình quay lại.
"Tôi thấy cô cũng là một người thông minh, nhưng mà tôi không chấp nhận người con dâu là cô."
Thấy con trai của mình đi rồi Từ lão gia mới lên tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644560/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.