Đối phương lạnh lùng cỡ nào thì Từ Lục Ngạn lại gấp đôi như vậy, cái nhìn chết chóc của anh vô tình rơi vào Lữ Hành Song, anh gằng lên từng chữ: "Cô ấy là bạn gái của tôi, tôi có quyền đưa cô ấy đi. Anh là cái thá gì mà ngăn cản tôi?"
"Tôi nhớ chúng ta đã chia tay." Bối Lạc Lạc nhìn anh bằng ánh mắt không cảm xúc, không chút nể mặt lời cô nói tuy nghe nhạt nhòa chán ghét nhưng rõ trong lòng cô lại mang một nỗi đau xé nát tâm can.
"Anh chưa đồng ý chuyện đó hiển nhiên em vẫn là bạn gái của anh." Từ Lục Ngạn đinh ninh nói, ánh mắt cay xè đỏ chạch. Không phải sắp rơi nước mắt mà là vì cái giận đang xâm chiếm toàn bộ cơ thể của anh, kể cả đôi mắt cũng vậy.
Bối Lạc Lạc kìm nén lòng mình, lạnh nhạt rũ bỏ: "Không cần biết anh đồng ý hay không, sự thật rành rành như vậy mong anh hiểu và chấp nhận. Tôi và anh sớm đã chấm dứt rồi, kể từ nay mong anh đừng làm phiền đến tôi và cả bạn trai mới của tôi nữa."
"Bạn trai mới?" Từ Lục Ngạn đặt câu hỏi ngờ nghệch, sắc mặt khó coi nhìn Lữ Hành Song: "Ý em nói là hắn?"
"Đúng vậy." Bối Lạc Lạc đi qua đứng kề sát với Lữ Hành Song còn không quên khoác tay của hắn đầy tình cảm ngầm để Từ Lục Ngạn thấy thất vọng mà sớm buông tay, như vậy anh mới không vì cô mà hủy hoại danh tiếng của mình, Bối Lạc Lạc chắc như đinh nói thêm: "Tôi và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644555/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.