Sau khi xong việc làm xấu xa của mình, Xuân Hỷ nở một nụ cười đắt ý nhưng cô ta không ngờ được mọi hành động kì quặc của cô ta đều bị quản gia nhìn thấy.
Trong đầu bà ấy xuất hiện một câu hỏi.
Không biết Xuân Hỷ đang bày trò gì nữa...
Từ trước đến nay quản gia là người rõ Xuân Hỷ nhất, bà ấy biết Xuân Hỷ thích thầm thiếu gia nhưng mà do vai vế giữa hai người quá lớn cho nên không có cách nào thổ lộ lòng mình. Từ đó trở đi Xuân Hỷ chìm vào tình yêu đơn phương của mình, hằng ngày cơm bưng nước rót cho Tác Thổ Lai, được nhìn thấy cậu mỗi ngày đó là niềm hạnh phúc đối với cô ta. Có lần quản gia khuyên răn cô ta nên sớm từ bỏ thứ tình cảm xa vời này, cư nhiên Xuân Hỷ cứng đầu cố chấp không nghe chính là không nghe. Đến cuối cùng người khổ nhất vẫn là chính mình.
Sau khi mang đồ ăn sáng vào cho Mỹ Tiểu Yên xong, cô ta xuống lầu vừa hay đang vui vẻ lại bị quản gia kéo đi hỏi chuyện:
"Con vừa mang đồ ăn sáng vào cho thiếu gia sao?"
Xuân Hỷ lắc đầu, lạnh nhạt nói: "Con mang đồ ăn cho cô gái đi cùng thiếu gia."
"Ừm, ta thấy con rất kì lạ."
"Con có làm gì đâu mà dì thấy kì lạ chứ?" Xuân Hỷ nhăn nhỏ bày tỏ sự thất vọng của mình đối với quản gia. Tuy nhiên vẫn thấy chột dạ nhưng không nói ra chuyện kia.
Quản gia nghe vậy thấy không còn gì để hỏi nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644507/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.