Bách Hoàng An và Từ Lục Ngạn nhìn nhau bằng một ánh mắt rực lửa, như thể muốn biến nơi đó thành một biển lửa.
"Gọi Lạc Lạc thân mật như vậy chẳng lẽ Từ lão đại và cô ấy có quan hệ gần gũi gì ư?" Bách Hoàng An nhìn cô rồi nhìn Từ Lục Ngạn không thẹn mà giễu cợt.
Từ Lục Ngạn khẽ nhíu mày, đột nhiên xuất hiện người đàn ông này khiến anh không mấy vui lòng: "Tôi và cô ấy có quan hệ như thế nào thì có liên quan đến gì cậu, tốt nhất cậu nên tránh xa cô ấy ra một chút."
"Hừ!" Bách Hoàng An căn bản không nghe theo, cố chấp chọc tức anh: "Tôi chính là muốn theo đuổi Lạc Lạc, Từ lão đại làm gì được tôi nào?"
"Cậu..." Từ Lục Ngạn định vung tay dùng vũ lực nhưng mà Bối Lạc Lạc đã nhanh cản ngăn: "Đừng hở chút là đánh người."
Từ Lục Ngạn nhìn cô đăm đăm, giây phút cô bảo vệ Bách Hoàng An trước mặt anh khiến con tim anh như bị siết chặt lại, đau lắm. Từ Lục Ngạn nín lặng vài giây sau đó cười khẽ: "Xin lỗi, là do tôi quá đáng rồi. Em nói đúng chúng ta không là gì của nhau cả tôi không có quyền hạn gì ngăn cản người ta theo đuổi em. Cứ cho là tôi điên đi, từ nay về sau tôi sẽ không làm phiền đến em nữa."
Nói rồi Từ Lục Ngạn lạnh lùng đi lướt qua người cô, khoảnh khắc đó cô cảm nhận được nỗi đau của anh và cả sự thống khổ trong cô, nhất thời Bối Lạc Lạc không biết nên làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644482/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.