Nhân viên mang cho Bối Lạc Lạc một tách cà phê, sau khi nhân viên rời đi, Bối Lạc Lạc cũng bắt đầu đi vào vấn đề chính.
“Chuyện mình nhờ cậu, tiến triển tới đâu rồi?”
Mỹ Tiểu Yên tựa lưng vào ghế, sắc mặt nghiêm túc.
“Ban đầu, mình không nghĩ chuyện sẽ phức tạp như vậy. Nhưng khi đi sâu mới biết, mọi thứ thật sự quá khác so với tưởng tượng, vẫn cần một chút thời gian để nắm rõ được hoàn toàn.”
Bối Lạc Lạc gật đầu. Chuyện cô nhờ Mỹ Tiểu Yên, liên quan trực tiếp đến Ngọc Gia, cũng có thể sẽ là cú lội ngược dòng cho tương lai sau này của Ngọc Gia. Bối Lạc Lạc là người cẩn thận, từ lúc đặt chân vào Ngọc Gia cô đã cảm thấy được có rất nhiều chuyện không đúng.
Đầu tiên, Ngọc Phước Hải là người đứng đầu Ngọc Gia, nhưng mấy năm nay sức khoẻ có phần suy yếu, nội bộ không tránh khỏi lục đục. Mà thế lực bên trong Ngọc Gia quá hỗn loạn, người liên quan đến lại rất nhiều. Ngọc Phước Hải có lẽ cũng để ý tới điều này, chỉ là không còn tâm sức để quan tâm nhiều như thế.
Bối Lạc Lạc nhìn thấy được, nếu ngày sau Ngọc Phước Hải có biến, thì Ngọc Gia nhất định không khác gì cái chiến trường hỗn độn.
Cô không có hứng thú với việc đứng đầu một gia tộc, nhưng dù sao đó cũng là nhà của cô. Bối Lạc Lạc không muốn đứng yên chứng kiến cảnh hỗn loạn mai sau, càng không muốn tâm huyết một đời của Ngọc Phước Hải tan thành mây khói.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644434/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.