Sáng hôm sau, do tối qua ở buổi tiệc đến tận khuya nên Bối Lạc Lạc có chút mệt, ngủ một giấc tới hơn tám giờ sáng mới dậy. Cũng không biết tối qua nhờ vả Mỹ Tiểu Yên tìm hiểu hai việc đó thế nào rồi. Mà cô không hề biết, thứ chờ đợi mình lại là con sóng dữ dội.
Bối Lạc Lạc xuống giường, mở điện thoại lên. Trời đất, cô chỉ ngủ có một giấc mà đã bỏ lỡ những mấy chục cuộc gọi nhỡ của Mỹ Tiểu Yên, còn cả Lữ Hành Song nữa. Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra thế này?
Bối Lạc Lạc vội vàng gọi cho Mỹ Tiểu Yên, đầu dây bên kia bắt máy với giọng vô cùng hoảng loạn.
“Bối Lạc Lạc cậu làm gì mà mình gọi mãi không được thế. Sốt ruột chết đi được, có biết là có chuyện quan trọng lắm không hả?”
Bối Lạc Lạc suýt chút thủng luôn màng nhỉ. Cô xoa xoa mắt cho tỉnh táo, vừa chải lại tóc rối vừa hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Đầu dây bên kia, Mỹ Tiểu Yên đột nhiên ấp úng. Bối Lạc Lạc vẫn bình tĩnh chờ nghe xem là việc gì. Mỹ Tiểu Yên ấp úng hồi lâu, mới trả lời: “Yên Mỹ, gặp chuyện rồi.”
Bối Lạc Lạc giống như sét đánh giữa trời quang, mặt mày lập tức biến sắc.
“Gặp chuyện? Yên Mỹ sao? Cô ấy làm sao? Đã có chuyện gì xảy ra?”
Giọng Mỹ Tiểu Yên nghèn nghẹn: “Yên Mỹ cô ấy, tự sát rồi.”
Điện thoại trên tay Bối Lạc Lạc rơi bộp xuống đất, âm thanh xung quanh như ù đi, cả tiếng gọi của Mỹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644413/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.