Lữ Hành Song đưa Bối Lạc Lạc cùng Tiểu Yên về lại căn nhà cũ, cũng là căn cứ của Bối Lạc Lạc. Bối Lạc Lạc không nói một lời đi thẳng vào trong phòng, thay bộ đầm đen ra thành bộ đồ đen bó sát tiện hành động. Mỗi khi đi làm nhiệm vụ, Bối Lạc Lạc lại khoác lên mình bộ đồ này.
Bối Lạc Lạc mở chiếc hộp đặt cạnh góc giường, bên trong có một khẩu súng bắn tỉa, một khẩu súng lục cùng một con dao ngắn. Trước giờ Bối Lạc Lạc không thích dùng súng, bởi vì nó rất lạnh. Nhưng về tính chất công việc, cô cũng nhiều lần sử dụng nó. Trước nay đều là vì mục tiêu của nhiệm vụ mới cầm súng lên, chưa từng vì ân oán cá nhân.
Nhưng lần này, là ngoại lệ. Bối Lạc Lạc phá lệ một lần, sẽ vì Khắc Yên Mỹ mà ra tay.
Vốn dĩ nghĩ rằng sau khi nhận lại thân thích thì sẽ không còn cầm những thứ này lên nữa, quả nhiên số phận chính là số phận.
Cô buộc tóc cao lên, nhét khẩu súng lục vào bên bên trái tay, con dao ngắn thì giấu bên trong giày boot cao đến tận đầu gối.
Bên ngoài, Mỹ Tiểu Yên cũng đi thay đồ để dễ hành động, trang bị sẵn sàng.
Lữ Hành Song nhìn hai người này đều đùng đùng khí thế như vậy, anh ta cũng không biết phải ngăn cản kiểu gì.
“Này, tôi nói hai người cũng manh động quá đấy. Có gì từ từ nói được không, như thế này thì hậu quả rất lớn luôn đó.”
Mỹ Tiểu Yên không đáp lời lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644410/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.