Cô đã cố tình đến sớm, vậy mà đến nơi đã thấy Nam Khanh Hà ngồi đợi sẵn. Mặc trên người một bộ vest đen, nhìn qua đã biết là mẫu thiết kế chủ đạo của một nhà thiết kế nổi tiếng mới ra mắt gần đây. Khuy cài áo đính ngọc ruby đó nhìn thôi cũng biết là giá trên trời. Một bữa ăn thôi nhưng hình thức lại chỉn chu tới vậy, Nam Khanh Hà quả nhiên không hỗ là người thích sự cầu toàn.
Nhìn thấy cô bước tới, anh ta liền đứng dậy chủ động kéo ghế giúp cô.
Bối Lạc Lạc ngồi vào ghế, nhìn anh ta cười nhẹ: “Nam thiếu, để anh đợi lâu rồi.”
“Không đâu, là do tôi đến sớm thôi.”
Nam Khanh Hà ngoắt tay, phục vụ liền đem món lên. Để chiếc ly đến cạnh cô, Nam Khanh Hà tỉ mỉ mở nắp rượu rồi rót cho cô.
“Tôi nhớ lần trước anh có nói không thích uống rượu.”
Nam Khanh Hà cười, ngồi lại vào chỗ: “Cũng phải xem là vào trường hợp nào đã. Đúng rồi, có thể đừng gọi tôi là Nam thiếu gì đó không? Nghe quá trịnh trọng rồi.”
Hôm nay Bối Lạc Lạc đặt biệt dùng danh nghĩa Ngọc Gia đặt một chỗ ngồi ở trên tầng thượng, sát với cửa sổ. Nhà hàng Kim Hoa này rất nổi tiếng, vị trí này là vị trí có tầm nhìn đẹp nhất ra thành phố. Từ lúc cô bước vào đã trông thấy toàn bộ tầng thượng này không hề có khách. Có lẽ Nam Khanh Hà đã dùng danh nghĩa bản thân bao hết toàn bộ.
Là có chuyện quan trọng gì muốn nói với cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644396/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.