Quả thật, Bối Lạc Lạc rất quật cường. Cũng đúng, một cô gái sống trong môi trường giết chóc đó như cô sao có thể yếu đuối. Nhưng càng là như thế, người giống như cô lại càng là người sẽ yêu sâu đậm, yêu đến mức phải mất một thời gian rất lâu rất lâu cũng không thể quên được. Cũng giống như Từ Lục Ngạn, hai người bọn họ đều là những kẻ cô đơn trong đêm tối, lần mò mà tìm được nhau. Tình yêu thấm sâu vào bên trong, không biết lúc nào đã mọc rễ trong đó.
“Duy Duy và Thanh Thanh đang đợi cậu ở tiệm bánh ngọt đằng kia, qua đó gặp chúng đi.”
Từ Lục Ngạn gật đầu, đứng dậy cúi chào Ngọc Phước Hải.
Lúc anh định rời đi thì nghe được câu nói của ông vọng lại: “Tôi lựa chọn tin tưởng cậu không phải vì tôi thật sự tin, chỉ là vì tôi biết chỉ có cậu mới có thể bảo vệ Lạc Lạc. Nếu cậu không thể chăm sóc tốt con bé lần này, tôi sẽ khiến cậu cả đời này cũng không thể tìm thấy ba mẹ con họ.”
Từ Lục Ngạn dừng lại một bước rồi quay đầu nhìn lại, khẽ mỉm cười gật đầu. Anh biết, cơ hội không đến lần thứ hai. Anh chỉ có cơ hội lần này để bù đắp, cũng là cơ hội cuối cùng. Bản thân anh cũng phải nắm chắc cơ hội lần này, nếu thật sự vuột mất anh sẽ hối tiếc cả đời.
Từ Lục Ngạn đi ra xe, lấy con gấu bông của Bối Thanh sau đó đi đến tiệm bánh ngọt gần đó. Anh đẩy cửa bước vào đã nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644360/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.