Cô biết sự cố chấp của anh là vì cái gì. Nhưng mà cô không muốn. Cô không muốn Từ Lục Ngạn phải như thế nữa. Anh rõ ràng có thể quên cô đi mà sống tốt hơn cơ mà! Từ Lục Ngạn rất tốt, đúng vậy anh rất tốt. Anh đã là người đứng trên đỉnh cao còn cô chỉ là người đang cố trèo lên. Bối Lạc Lạc không biết rốt cuộc bản thân có thể làm gì được cho Từ Lục Ngạn. Từ lúc quen biết nhau vẫn luôn là anh giúp đỡ cô.
Hiện tại cô gánh vác nhiều thứ như vậy, cô không muốn anh lại phải vất vả thêm nữa. Anh rõ ràng có một cuộc sống tự do hơn mà. Từ Lục Ngạn có thể sẽ sống tốt hơn nếu không có cô thì sao?
Bối Lạc Lạc không nỡ cũng không muốn kéo Từ Lục Ngạn vào vũng nước cùng với mình. Thà rằng anh cứ như thế, sống yên bình bên người khác không phải sẽ tốt hơn là cứ níu kéo ở bên cô hay sao?
Bối Lạc Lạc cười khổ. Vốn dĩ đã định là không thể mà cứ cố níu làm gì cho thêm đau?
Cô sải bước thật nhanh, đi về hướng cuộc sống của mình. Từ Lục Ngạn vẫn đứng đó dõi mắt nhìn theo cô. Bước chân ngập ngừng đi theo sau cô, anh đã tình nguyện bỏ lại hướng cuộc sống của mình ở sau lưng, cái anh muốn là bước vào cuộc sống của cô. Mặc kệ là gian nan, mặc kệ là không thích hợp, anh chỉ biết anh muốn làm như thế.
Bối Lạc Lạc quay về sảnh tiệc lại nhìn thấy Bách Hoàng An chờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644355/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.