Cho dù cuộc sống hiện tại đã rất tốt, vẫn không thể quên được quá khứ từng có một khoảng thời gian sống rất vất vả.
Sáng hôm sau, Nam Khanh Hà đến đón cô từ rất sớm. Hai người một mình đi đến ngọn núi sau thành phố, cũng là nơi chôn cất bố mẹ của Bối Lạc Lạc. Nam Khanh Hà mặc một bộ vest đen, trên tay ôm một bó hồng trắng. Lúc còn sống, mẹ của Bối Lạc Lạc đặc biệt thích hoa hồng trắng. Có lẽ vì biết nên Nam Khanh Hà mới đem bó hồng trắng này đến đây.
Đứng trước mộ, trái tim hai người đều có chung một cảm xúc, cùng lúc nhớ về những ngày tháng ở bên người đã chìm sâu trong giấc ngủ kia.
Người còn sống mãi nhớ về những người đã chết, có cảm thấy luyến tiếc cũng phải sống cho thật tốt, sống cho cả phần người đã chết.
Có lúc Bối Lạc Lạc cảm thấy vòng xoay vận mệnh quả thật rất biết trêu người.
Nam Khanh Hà đặt bó hồng trắng trước mộ, cúi người cung kính.
“Con quay về thăm cô đây. Cảm ơn cô năm đó đã cứu con, con bây giờ đã thực sự sống rất tốt.”
Bối Lạc Lạc cười, cũng cúi người một cái.
Sau khi bái tế, hai người ven theo một lối mòn rợp bóng cây để ra về. Nam Khanh Hà ngước nhìn bầu trời trong xanh cao vời vợi, trong lòng bình thản đến lạ. Nút thắt bấy lâu nay được gỡ xuống khiến anh ta cũng nhẹ nhõm phần nào.
“Lúc nhỏ, mẹ em nói với tôi rằng bà ấy thích biển. Đợi khi em
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644351/chuong-149.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.