Từ Lục Ngạn cười, trên khuôn mặt có một nét đồng cảm.
“Anh của trước đây có lẽ cũng có suy nghĩ giống như em. Đối với thế giới này hiếu kỳ một cách kỳ lạ, mong mỏi bản thân tự do đi khắp nơi. Vẫn chưa từng nghĩ đây là cuộc sống bản thân mong muốn. Nhưng khi tất cả mọi người đều đặt niềm tin lên anh, bản thân anh cũng bắt buộc phải đón nhận sự thay đổi. Có lẽ là bàng hoàng, bất ngờ, không thể chấp nhận. Nhưng đến cuối cùng không phải chúng ta đều đã làm được rồi hay sao? Chỉ cần muốn, năng lực chưa bao giờ có giới hạn.”
Bối Lạc Lạc mỉm cười gật đầu.
Có lẽ là vậy. Mơ ước không phải là thứ ai cũng có khả năng theo đuổi. Quỹ đạo có thể lệch đi, cuộc sống cuối cùng mà chúng ta sống lại khác xa so với mơ ước ban đầu. Nhưng bản thân lại không ghét bỏ, ngược lại rất hài lòng. Ước mơ kia chung quy chính là động lực, không thể thực hiện, phải bỏ lỡ, đó mới chính là quá trình trưởng thành.
Bối Lạc Lạc mỉm cười, vỗ vào vai Từ Lục Ngạn.
“Đích đến của chúng ta đều giống nhau. Dù sao cũng cảm ơn anh, giúp em nhiều như vậy.”
“Cũng không tính là nhiều mà. Cũng không thể…”
Lời nói được bỏ ngỏ, Từ Lục Ngạn cũng không nói tiếp nữa. Về sau khi Bối Lạc Lạc hỏi đến lời lúc đó bị bỏ ngỏ, anh cũng không chịu nói.
Thật ra nguyên văn lời nói chính là: “Cũng không thể bù đắp được quãng thời gian bảy năm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644332/chuong-158.html