Bối Lạc Lạc gật đầu. Bản thân đã làm mẹ rồi, cô cũng có thể hiểu và thông cảm được cho suy nghĩ này của Từ lão gia. Thật ra cũng không thể hoàn toàn trách họ được, quả thật cô của khi đó khá là hiếu thắng, giống hệt như Từ Lục Ngạn, chính là rất cuồng loạn.
Bọn họ suy cho cùng cũng chỉ là mong muốn con trai có thể có được một người tốt đồng hành suốt cả đời. Những điều này có thể hiểu được.
“Hơn bảy năm rồi, là một quãng thời gian rất dài. Ta tưởng Lục Ngạn có thể quên được cô, hoá ra thằng bé lại si tình đến thế. Thật sự là khiến ta hoài nghi, có phải bản thân ta đã sai rồi không?”
Bảy năm, Từ Lục Ngạn tìm kiếm Bối Lạc Lạc bảy năm không từ bỏ, những điều này Từ lão gia đều nhìn thấy hết. Lúc đầu ông nghĩ rằng Từ Lục Ngạn chỉ là nhất thời thích cái mới lạ mới yêu cô. Nhưng bảy năm qua đã chứng minh, anh là yêu cô thật lòng thật dạ, yêu đến có thể bất chấp tất cả.
Tuổi trẻ mà, Từ lão gia cũng đã trải qua những cái gọi là thời yêu cuồng nhiệt như vậy. Bản thân ông đã luôn tự hỏi, ông phản đối hai người yêu nhau sâu đậm đến với nhau, có phải ông đã sai hay không?
Bảy năm, nhìn Từ Lục Ngạn đau khổ thống khiết như vậy, Từ lão gia cũng đã hối hận vì quyết định năm xưa của mình.
Gần đây, thêm cả chuyện Bạch Gia khiến ông nhận ra, hoá ra người mà ông nói rằng thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-dai-sieu-cuong-co-vo-sat-thu/2644326/chuong-161.html