Nhân viên khách sạn là người tới đầu tiên cũng bị shock bởi cảnh tượng trước mắt, họ gọi cảnh sát và bác sĩ.
Tô Vãn ngã ngồi trên mặt đất, ôm lấy Diệp Dục Sâm, người đang bị thương vào lòng mình.
"Đừng sợ, anh sẽ không rời xa em."
Hắn không nói mình bị thương ở chỗ nào, chỉ nói được một câu rồi ngất xỉu.
"Diệp Dục Sâm!" Tô Vãn vỗ nhẹ vào mặt hắn, vài phút sau thì bác sĩ cũng tới.
Người tới là Phó Đình Thâm.
Cậu không có thời gian giải thích nhiều, liền gọi những người khác tới để đưa Diệp Dục Sâm lên cáng thương, rồi đưa vào xe cứu thương.
Tô Vãn cũng đi theo cùng.
Ý tá đeo mặt nạ hô hấp cho Diệp Dục Sâm, Phó Đình Thâm lại tranh thủ thời gian kiểm tra vết thương cho hắn.
"Tình hình sao rồi?" Cô hỏi.
"Không bắn trúng tim nhưng xét theo lượng máu chảy ra, nó có lẽ đã tổn hại tới một mạch lớn nào đó, tình trạng nguy kịch, anh không chắc có thể cứu nổi cậu ta hay không nữa." Phó Đình Thâm trả lời, động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Tức thời máu trên mặt cô tuột xuống.
"Không thể nào, nhất định có thể cứu sống mà, nhất định là có thể."
Cô tự lẩm bẩm một mình, Phó Đình Thâm không nói thêm chỉ dồn toàn bộ sức lực giúp hắn cấm máu.
Xe cứu thương chạy tới bệnh viện, các bác sĩ cùng y tá khẩn trương đưa vào phòng cấp cứu, Tô Vãn bị nhốt ở bên ngoài một mình.
Lần này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138746/chuong-306.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.