"Đó là chuyện trước đây rồi, con người cũng phải lớn lên." Tô Vãn miễn cưỡng trả lời đại câu hỏi.
Ông ngoại nhìn cô trong một chốc rồi đột nhiên hỏi: "Không phải cháu đang yêu đương à?"
"Dạ?" Tô Vãn sửng sốt: "Có đâu, bạn trai cháu còn không có thì làm sao mà yêu đương được?"
"Thật không có?" Ông ngoại nhìn cô: "Vậy lúc cháu ngẩn người hai ngày qua, cháu đã nhớ về ai?"
"Cháu..."
Tô Vãn nghẹn lời, cúi đầu không nói thành tiếng.
"Được rồi, đứa nhỏ Vân Thâm đã nói cho ông hết rồi."
Ông ngoại ra hiệu với cô: "Người trẻ tuổi mấy cháu, cãi nhau không được tự nhiên rất bình thường, ông thấy Vân Thâm kia là một đứa nhỏ tốt."
"Ông ngoại, ông đừng có làm loạn uyên ương ở chỗ này, người cháu nói không phải anh ấy." Tô Vãn biết là ông cụ hiểu làm, vội vàng cắt ngang ông nhưng không có giải thích gì nhiều, mà cầm theo giỏ nhỏ đựng nho bỏ chạy.
Ra khỏi vườn nho thì Tô Vãn phát hiện chỗ ở của cô có một chiếc ô tô sang trọng màu đen, loại xe quen thuộc khiến cô hoảng hốt trong nháy mắt, đứng ngơ tại chỗ một hồi lâu, không chút phản ứng gì.
Nhưng người ở trong xe lại không do dự, Tần Thư nhanh chóng đi xuống xe, mỉm cười đi đến trước mặt: "Tô tiểu thư, Dục Sâm bảo tôi đến đón cô về."
Ngoài dự đoán của mọi người, sau khi Tô Vãn thấy anh ta, không có phản ứng kịch liệt đặc biệt gì, chỉ ôm giỏ nho vừa hái, bình tĩnh khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138742/chuong-302.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.