"Em nói gì nào? Em nói có sai sao? Đúng là lúc trước anh với cô ta có hôn ước nhưng rõ ràng hai người đã tách ra, cũng chính anh là người nói với em, hôn ước này là giả chỉ diễn trò trước mặt người lớn xem thôi, lúc đó em mới đáp ứng ở lại bên cạnh anh."
Dương Tuyết Tuyết bị chèn ép tới giới hạn, cuối cùng không nhịn được mà nói ra.
"Còn cô ta, rõ ràng đã đồng ý buông tay, cũng kết giao bạn trai mới, vì sao còn dây dưa không rõ với anh?" Cô ta gần như điên dại, giơ ngón tay chỉ Tô Vãn, ánh mắt bị sự phẫn nộ nhuộm thành một màu đỏ tươi.
"Cho nên cô mới tát tôi trong buổi thử vai, trong quá trình quay phim chỉ bởi vì đạo diễn nói tôi diễn tốt hơn cô thì cô lại hợp tác với người khác chèn ép tôi sao?"
Tô Vãn cười mỉa mai, đi tới trước mặt Dương Tuyết Tuyết, nhìn cô ta bằng ánh mắt khi nhìn thấy thằng hề, "Sau này nữa, cô sợ tôi cướp mất hào quang sân khấu nên gần quay xong thì cô đổ tội tôi ăn cắp dây chuyền, làm cho đạo diễn đuổi tôi khỏi đoàn làm phim, đúng nhỉ?"
Trong nháy mắt, trên người cô đột ngột phát ra luồng khí tức vô cùng khủng bố, nó ép người ta thở không nổi.
Theo bản năng Dương Tuyết Tuyết lùi lại một bước, hai chân mềm nhũn suýt ngã ngồi trên đất.
Tô Vãn lại cười, đi về phía cô ta: "Cô còn muốn nói đó đều là đương nhiên không?"
Dương Tuyết Tuyết ngồi phịch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138735/chuong-295.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.