Tô Vãn sững sờ, ngay cả đồ hắn đưa qua cũng quên nhận lấy.
Cô hơi kinh ngạc nhìn hắn, hồi hộp trong lòng một trận, nghi ngờ người này có phải đã biết gì không, nếu không thì vì sao đột nhiên ngay lúc cô chuẩn bị rời đi thì lại nói cái này.
Nhưng cô không dám hỏi thẳng.
"Cái người này, tùy tiện đưa cho tôi một cái tài liệu bình thường thì muốn bán đứt tôi cả đời, anh cho là tôi bị ngốc hả?"
"Cả đời của em vốn chính là của anh." Diệp Dục Sâm cười.
Tô Vãn kệ hắn, mở xấp tài liệu ra.
"Bản lĩnh Dương Tuyết Tuyết thật sự không tệ, nhanh nhu vậy đã tìm được một kim chủ giàu có ở Đế Đô, hình như đối phương còn rất lợi hại, không trách với cái trình độ như cô ta mà cũng có thể vào trường danh tiếng của Đế Đô."
"Yên tâm đi, em còn lợi hại hơn cô ta."
Diệp Dục Sâm một nhiên chen vào nói một câu, Tô Vãn nghe xong mơ hồ: "Cái gì?"
"Cô ta cùng lắm là tìm được kim chủ, còn em tìm được một người chồng, hơn nữa chồng em còn có thể giết anh ta ngay."
"..." Cô tình nguyện chỉ tìm kim chủ, ít nhất muốn bỏ là bỏ.
"Tiếp theo chúng ta đi đâu?" Cô chuyển đề tài, từ chối bàn về chuyện chồng và kim chủ.
"Đi hẹn hò." Diệp Dục Sâm nghĩ nghĩ: "Làm chút chuyện người yêu nên làm, ví dụ như ăn cơm, xem phim, dạo phố, nói tóm lại là thời gian của anh hôm nay đều thuộc về em,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138732/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.