Không lâu sau, chủ nhiệm lớp cúp máy.
Ông thở dài một hơi, dường như đang tự xây dựng tâm lý cho mình, mới mỉm cười nhìn qua Tô Vãn.
"Chuyện hôm qua, thật ra chỉ là hiểu lầm thôi, người đánh là một người khác, là do lúc trước các thầy đã không điều tra rõ, thầy xin lỗi em, Tô Vãn, em đừng có để trong lòng."
Tô Vãn cười lạnh, chỉ đứng yên đó, không nói cái gì hết.
Dư Hạo thì lại giống như gặp quỷ, làm thế nào cũng không chịu bỏ qua như vậy: "Thưa thầy, chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao lại gọi là hiểu lầm, hôm qua rõ ràng em bị..."
"Lúc nãy hiệu trưởng điện đến có nói những người ngày hôm qua ra tay đã bị bắt hết rồi, chuyện này đến đây là hết, Dư Hạo, em về nhà dưỡng thương thật tốt, chuyện khác không cần xen vào?"
"Nhưng..."
Dư Hạo còn muốn hỏi dựa vào cái gì nhưng vừa mới mở miệng thì điện thoại của gã lại vang lên.
Vẫn là hiệu trưởng gọi đến.
Gã bắt máy, không biết bên kia nói cái gì mà Tô Vãn thấy sắc mặt gã càng ngày càng đen, qua một lúc lâu sau, mới không cam lòng nói biết rồi.
Gã cất điện thoại, oán hận trừng mắt, liếc nhìn Tô Vãn một cái, nhưng không hề có khí thế diễu võ dương oai như trước nữa, chán chường định rời đi.
Nhưng mà lúc gã đi ngang qua người thì bỗng Tô Vãn lại lên tiếng gọi gã lại: "Chỉ có vậy rồi bỏ đi à?"
"Nếu không thì cô còn muốn thế nào?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138730/chuong-290.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.