"Tôi không có, tôi không gọi cậu ta tới."
Cô muốn giải thích, lại bị Diệp Dục Sâm hừ lạnh ngắt ngang, "Cho nó là tự tìm đến, nhưng sao em không từ chối nó?"
Tô Vãn trợn mắt trắng: "Tôi từ chối có tác dụng không? Sao tôi cự tuyệt anh nhiều lần mà anh không chịu cách tôi xa một chút?"
Trên trán Diệp Dục Sâm nổi gân xanh.
"Có lẽ anh nên cho em biết, ai mới là người đàn ông của em." Hắn hừ nhẹ, nâng cằm cô lên, cúi đầu muốn thân mật với cô.
Tô Vãn nghiêng đầu né tránh: "Đang ở trường đấy, anh bình tĩnh lại chút đi."
"Đại học." Hắn mỉm cười, "Đều là người trưởng thành rồi, nhìn thấy cảnh này không biết tránh coi sao?"
Tô Vãn: "..."
Ngay khi môi anh vừa chạm môi cô thì cửa văn phòng đột nhiên bị người từ bên ngoài đá văng ra.
Tô Vãn cuống quít tránh ra, vừa quay đầu lại đã thấy Diệp Vân Thâm dựa người vào cửa, cười như không cười nhìn bọn họ.
Cô hơi bị xấu hổ khi bị người ta nhìn thấy, theo bản năng muốn đẩy tên khốn nào đó ra, nhưng Diệp Dục Sâm lại cố tình làm như không thấy, còn duỗi tay dài của mình ra ôm lấy eo kéo cô vào trong ngực mình.
Động tác này, chắc chắn là cố ý tuyên bố quyền chiếm hữu với Diệp Vân Thâm.
Tô Vãn ngửa đầu nhìn trời.
Mắt Diệp Vân Thâm lóe lên, sau đó làm như bất đắc dĩ mà bật cười: "Anh hai, anh có chút quá rồi?"
Diệp Dục Sâm nhìn về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138715/chuong-275.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.