Tô Vãn hơi có cảm giác không muốn nói.
Cô tới trường là vì muốn tìm sự thanh tịnh, mà kết quả hiện tại thì chứng tỏ cô thực sự quá ngây thơ.
"Bạn học này, tôi thấy bạn ngồi một mình có vẻ cô đơn, tôi có thể ngồi bên cạnh không?"
Tiếng nói trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai cô, Tô Vãn giật mình, vừa mới quay đầu đã thấy gương mặt tươi cười vô cùng xán lạn của Diệp Vân Thâm.
"Sao anh lại ở đây?"
Cô trừng mắt hỏi một câu, Diệp Vân Thâm đã rất tự giác dựa gần vào bên cạnh cô rồi ngồi xuống, cậu cười đến đôi mắt cong cong: "Anh sợ em đi học cô đơn quá cho nên tới trường học cùng em đây."
Khóe mắt Tô Vãn giật mạnh mấy cái.
"Tôi nói nè tiểu thiếu gia, anh không có việc gì để làm à? Sao cứ suốt ngày đi theo tôi thế?" Cô thiếu chút nữa đem bốn chữ "âm hồn không tan" nói ra, nhưng mà suy xét đến việc thằng cha này đã giúp cô mấy lần, vẫn là cố gắng đem câu nói kia nuốt ngược trở về.
"Chuyện gì cũng không quan trọng bằng ở bên em." Diệp Vân Thâm tiếp tục mỉm cười với cô, "Cô bé à, em thật sự không định nghiêm túc suy xét việc anh làm bạn trai em sao?"
Tô Vãn bĩu môi: "Chuyện này anh tìm anh trai anh mà nói, cho dù tôi có đồng ý, anh ta cũng sẽ tuyệt đối không gật đầu."
"Ngày đó anh đã nói thật rõ với anh trai rồi, cạnh tranh công bằng, bất kể em muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138713/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.