Thật ra Dương Tuyết Tuyết đã sớm biết gia cảnh của Trình Dao, cũng biết cô gái này vì chuyện gia đình nên đặc biệt ghét những kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm người khác, vì vậy cô mới cố tình châm ngòi mâu thuẫn giữa cô ấy với Tô Vãn.
Còn mình thì ngồi xem ngao cò tranh nhau.
Tô Vãn, cho dù mày có chỗ dựa, nhưng những người đó chẳng lẽ lại vì mày mà lại dám đối đầu với cháu gái Bộ trưởng sao?
Tô Vãn vừa rời khỏi khu ký túc xá, đang cân nhắc phải đi đâu tiếp theo thì một chiếc Lamborghini đã từ từ lại gần, rồi dừng lại bên cạnh cô.
"Lên xe, anh chở em đi dạo."
Diệp Vân Thâm thả cửa kính xe xuống, lộ ra khuôn mặt tươi cười với cô.
Tô Vãn trề môi, kéo cửa xe chui vào ghế phụ: "Nếu anh của anh biết mỗi ngày anh đều tới tìm tôi thì nhất định sẽ giết chết tôi."
Diệp Vân Thâm cười: "Em trông có vẻ rất sợ ảnh nhỉ?"
"Đương nhiên là tôi sợ, hiện tại cái mạng của tôi đang nằm trong tay anh ấy, anh ta muốn tôi sống thì tôi sống, muốn tôi chết thì phải chết, như thế tôi có thể không sợ anh ta không?" Tô Vãn nhún vai với vẻ mặt đưa đám, trông như không còn gì luyến tiếc với cuộc sống này nữa.
Thật ra cô sợ nhất không phải sợ Diệp Dục Sâm giết mình mà là sợ anh ta ép mình phải sinh con cho.
Với tính khí thần kinh của tên đó, ai mà biết được hắn lại tức giận hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138711/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.