Diệp Dục Sâm nghiêm mặt hung dữ bước từ trong phòng bếp đi ra, cái gì cũng không nói nhưng vẻ mặt nhìn kiểu gì cũng không tình nguyện cả.
Tô Vãn: "..."
Tình huống này chắc chắn là Diệp Vân Thâm cứ muốn ở lại, ăn bữa cơm mà thôi, tên đấy không tìm được lý do từ chối nên cứ như vậy.
Nhưng mà bữa cơm này....hưm, không khí không được tốt lắm nha.
"Anh, em nghe nói hôm trước anh thu được bom, có bắt được hung thủ không?"
Diệp Vân Thâm bỗng mở miệng nói một câu, hai người còn chưa có nói chuyện thì cậu lại cố nói tiếp: "Có phải các anh bị phần tử khủng bố nào theo dõi đúng không, nghe có vẻ rất nguy hiểm, hơn nữa em nghe nói đối phương là nhắm đến Vãn Vãn, vì để an toàn thì tạm thời đừng ở chỗ anh nữa, đến ở chỗ em đi."
"Không cần, chỗ này rất tốt." Diệp Dục Sâm lạnh lùng nghiêm mặt, bình tĩnh cắt miếng bít tết trên dĩa: "Anh sẽ không cho... hắn cơ hội làm việc đó nữa."
"Chỉ là địch trong tối, ta ngoài sáng, luôn khó mà phòng lắm." Diệp Vân Thâm nói xong, mắt nhìn Tô Vãn: "Phòng em ở lần trước anh còn giữ lại, những đồ bên trong không có đụng vào, em về là có thể dùng tiếp."
Tô Vãn: "..."
Loại chuyện này đừng có hỏi cô, cô không dám nói gì đâu.
Cô không dấu vết nhìn thoáng qua vị đại thiếu gia bên kia, người trước sau như một không có biểu cảm gì: "Nghe có vẻ không tồi, nếu không thì anh cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138705/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.