Mọi người có mặt tại đây đều nhìn ra lý do hôm nay Cố Dĩ Trạch tới là vì Tô Vãn, mọi chuyện hợp tác làm ăn đều nhảm nhí.
Tất nhiên Diệp Dục Sâm biết rõ điều này, vậy mà vẫn cố ý bẻ cong ý tứ của người ta, thật khéo léo có thể ngầm đuổi khách.
Hắn muốn Cố Dĩ Trạch biết khó mà lui, để nhường một bước trước khi mọi việc trở nên khó xử.
Nhưng lần này, Cố Dĩ Trạch không nhượng bộ.
"Tôi đến đang để mang Vãn Vãn về."
Anh ta đi thẳng vào vấn đề, không hề có một chút khách sáo nào.
Diệp Dục Sâm nhìn về phía Tô Vãn.
Tô Vãn quay đầu sang một bên, không muốn nhìn vào hắn.
Trong nháy mắt, ánh mắt của Diệp Sâm tối sầm xuống, đột ngột trở nên cực kỳ lãnh khốc và trầm lặng, huống hồ còn lộ ra chút cảm xúc ảm đạm.
Nhưng chỉ một lúc thì toàn bộ cảm xúc ấy đều biến mất, hắn cười cười, duỗi tay ôm lấy vai cô trong tư thế chiếm hữu, "Em ấy đã có nhà để ở, sẽ không đi đâu hết."
Tô Vãn cố gắng phối hợp giật giật khóe môi cười một cái, nhưng nụ cười vô cùng cứng ngắc, so với khóc nó càng khó coi hơn.
Cố Dĩ Trạch nhìn thấy biểu hiện của cô thì nhíu mày, lần nữa đau lòng về hoàn cảnh của cô, vì thế hắn càng quyết tâm không cho cô ở lại nơi này, nơi chà đạp và bắt nạt cô.
"Tốt hơn hết vẫn để Vãn Vãn tự mình chọn, Diệp tổng, anh không phải người nhà cô ấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138700/chuong-259.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.