Diệp Dục Sâm đứng yên, cô lại đẩy hắn: "Anh cách xa tôi một chút, càng xa càng tốt, vĩnh viễn đừng xuất hiện trước mắt của tôi nữa."
"Anh không đi đâu hết." Hắn nhìn cô, vẻ mặt trông nghiêm túc, "Bây giờ không đi, mãi mãi sau này cũng không đi, em muốn anh rời khỏi mắt em là điều không thể, em chết tâm đi là vừa."
"Khốn nạn!"
Tô Vãn mắng lớn, còn muốn mắng nữa lại bị hắn đột nhiên khom lưng bế lên, ôm cô rời khỏi công viên, sau đó nhét vào trong chiếc xe đậu ven đường.
"Em nói đi, có phải em gặp phải Susan rồi không?"
Sau khi xe chạy được một khoảng, hắn mới đột nhiên lên tiếng hỏi.
Cô đang nhìn ngoài cửa sổ xe thì ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn: "Sao anh biết?"
"Đoán." Hắn nói, "Có thể làm em giận chó đánh mèo trừ bỏ cô ấy ra hình như không còn ai khác."
Tô Vãn: "......"
Cô còn muốn nói thêm, thì tiếng chuông của hắn vang lên, hắn nhận máy, một lát sau mới đáp là đã rõ, rồi ngắt máy.
Tô Vãn mơ hồ nghe được hai chữ Susan, nhịn không được mới hỏi một câu: "Làm sao vậy?"
"A Thư dẫn người ở bên ngoài tiệm lẩu bắt được bọn người Susan rồi."
Cô ngạc nhiên: "Anh không phải bảo bọn họ về trước rồi hay sao?"
"Trên đường tới đây anh phát hiện ra có người theo dõi nên kêu bọn họ quay lại."
"......"
Khó trách hắn lại bình tĩnh như thế, một chút cũng không sợ những kẻ theo dõi đó xuống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138693/chuong-252.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.