Tô Vãn nhìn đồ vật trong tay hắn, trong lòng đột nhiên chùng xuống.
Bây giờ, cô chỉ cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Có thể chạy tới tận đây để theo dõi cô thì có lẽ họ đã nắm rất rõ hành tung của bên này, cũng không biết được bọn chúng còn theo dõi ở đâu nữa không, theo lời nói của Phó Vân Thâm thì bọn đó chính là rò rỉ thông tin ra bên ngoài.
"Không phải là kẻ điên đã gửi quả bom kia chứ? Nhưng không đúng a, lần trước hắn ta gọi cho tôi nghe rõ ràng là giọng đàn ông, làm sao có thể xuất hiện trong phòng thay đồ của nữ được?"
Cô suy đoán mọi khả năng có thể, tuy nhiên vẫn không đúc kết được, ánh mắt nghiêm nghị của Diệp Dục Sâm liếc qua chỗ cô, "Tên điên đó tìm em? Là khi nào?"
Tô Vãn chợt nhận ra mình lỡ lời, chột dạ tránh đi ánh mắt của hắn: "Là mới... hôm qua."
"Vì sao không nói cho anh biết ngay?"
Tô Vãn lại càng chột dạ: "Tôi thấy anh nói chuyện với bác sĩ Phó ở trong phòng nên không dám làm phiền."
Diệp Dục Sâm trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt đã vô cùng lạnh: "Vậy là em liền đi tìm Vân Thâm? Chuyện lớn tới như vậy, em tình nguyện nói cho một người không liên quan chút nào để cầu cứu mà lại không muốn cầu cứu với tôi?"
Tô Vãn không muốn trả lời hắn.
Chuyện này nếu nói thật với hắn có lẽ sẽ càng chọc giận hắn thêm thôi, mà nói dối lại không được vì với độ nhạy bén
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138689/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.