Tô Vãn sững người khi nghe những lời chỉ trích của kẻ kia, người này quả thực là...
Có bệnh không nhẹ!
Đừng nói cô còn chưa làm ra chuyện gì không phải, mà dù có thật sự làm kẻ thứ ba phá hoại tình cảm gia đình người khác thì liên quan gì tới hắn? Có cần một người không biết từ đâu chui ra để giảng đạo lý cho cô à?
Sắc mặt cô trầm xuống, đầu đang nghĩ tới một khả năng khác: "Là Susan phái anh làm sao?"
"Hiện tại cô ấy vẫn chưa biết tới việc này, nhưng cô ấy sẽ sớm biết được thôi, vì tôi sẽ đem chuyện dan díu giữa hai người nói hết cho cổ."
Hắn đang cười, cười tới nỗi làm Tô Vãn không được dễ chịu.
"Như những gì tôi đã nói, tôi sẽ không buông tha cho người phụ nữ bại hoại chuyên đi phá vỡ hạnh phúc gia đình nhà người khác, hôm nay cô may mắn mới thoát được quả bom đó, nhưng sau này tốt nhất cô nên cẩn thận một chút, vì tôi đã chuẩn bị một ít lễ vật chờ cô đó và lần sau không đơn giản chỉ là hủy đi gương mặt này thôi đâu."
"Việc mày đang làm là phạm pháp!" Tô Vãn cảnh cáo, đôi mắt đỏ ửng lên.
Đối phương không đặt sự huy hiếp ấy vào trong mắt, cười càng càn rỡ: "Tôi kém nữa quên mất một chuyện, có lẽ về sau người hành cô không phải là tôi nữa, bởi lẽ sau khi vị hôn thê của hắn biết được, chắc chắn cũng không dễ dàng buông tha cho cô."
"Nghe nói thủ đoạn của Lilith cực kỳ tàn nhẫn, những người phụ nữ từng xuất hiện bên cạnh Louis thì phần lớn đều bị cô ta tra tấn, sống không bằng chết, nếu Tô tiểu thư không biết, có thể đi thăm dò một chút, ha ha ha...."
"Alo? Alo!"
Người bên kia nói xong câu liền cúp máy, cô hét hai lần nhưng không có trả lời.
Cô cô gắng gọi lại, nhưng chỉ còn tiếng hệ thống thông báo người dùng đã tắt máy.
Trái tim cô chợt chùng xuống, cũng không biết mình hoảng sợ cái gì, sau lưng đã nhiễm khí lạnh sởn người.
Cô không biết người đó là ai, nhưng đối phương lại nắm rõ tình hình của cô trong tay, từ những gì hắn nói có thể nghe ra hắn là một kẻ điên lấy công lý ép chết người.
Hắn mặc kệ luật pháp cùng hậu quả, chỉ vì giúp đỡ Susan mà trở nên điên cuồng tới việc gì cũng có thể làm ra.
Càng nghĩ tới cô lại càng sợ hãi, cuống quýt xốc chăn lên rồi xuống giường, dự tính sẽ nói cho Diệp Dục Sâm về cuộc đối thoại kỳ quái này.
Cô đi ra ngoài tìm một vòng, sau đó được người hầu cho biết thiếu gia đang nói chuyện với bác sĩ Phó ở thư phòng.
"Tôi hiểu rồi, tôi tự đi tìm anh ấy."
Tô Vãn đáp lời, xoay người hướng thư phòng trên lầu hai.
Cô tới gần cánh cửa khép hờ, có thể nghe thấy rõ cuộc trò chuyện bên trong.
"Nếu thực sự Susan đã biết chuyện anh và cô nhóc, thì lần này... anh định giải thích với cô ta ra sao?"
Giọng nói này là của Phó Đình Thâm, "Trước kia cậu chơi đùa ra sao tôi không kể tới, nhưng lần này không thể đùa được, cậu đừng quên đám bạn gái của cậu đã chết như thế nào."
Bước chân của cô dừng lại ở tại cửa.
Chủ đề hai người nói tới vừa đúng lúc có liên quan tới người gọi thần bí, sợi dây mẫn cảm trong lòng cô cũng rung lên căng thẳng.
Cô không vội đi vào trong mà vẫn đứng bên ngoài cánh cửa khép hờ, hèn mọn nghe lén họ.
Diệp Dục Sâm không nói gì.
Nhưng Phó Đình Thâm vẫn to tiếng than: "Làm bạn gái của cậu quả là không dễ, họ thật đáng thương, số ít rút lui, phần nhiều đều chết và bị thương nặng, một số khác còn bị Susan hủy dung bắt đi tiếp khách, đáng thương cho cô nhóc, nếu tôi là cô ấy có lẽ cũng không muốn ở lại bên cạnh cậu."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]