Diệp Dục Sâm giơ tay ôm lấy cô – người đột nhiên trở nên nhu thuận như chim nhỏ vào lòng, cái gì cũng không nói, đưa cô rời khỏi đó.
Tô Vãn thật sự bị dọa một chút rồi, mãi cho đến khi lên xe vẫn còn chưa hết.
Diệp đại thiếu liếc mắt nhìn cô: "Biết sợ rồi à?"
Tô Vãn gật đầu.
"Lần sau còn dám chạy loạn ở bên ngoài một mình nữa không?" Hắn lại hỏi thêm một câu.
Tô Vãn vội vã lắc đầu. (Các bạn lên google search Phúc hắc lão công, sủng nghiện và vào trang dembuon để đọc full)
"Cô nhóc nhà em, không bao giờ để người khác bớt lo tí nào."
Diệp Dục Sâm hơi bất đắc dĩ, giơ tay ôm cô vào lòng. Hắn không nói thêm gì cả, chỉ là lúc có lúc không xoa nhẹ đầu của cô, giống như hắn đang xoa một chú cún nhỏ mà mình nuôi.
"Lần sau chạy loạn mà có làm mình rơi vào nguy hiểm thì tôi sẽ để em tự sinh tự diệt, đừng hy vọng tôi đến cứu em." Hắn còn nói.
Tô Vãn cảm thấy tủi thân hết sức, phải dựa vào lồng ngực hắn khóc.
Cô khóc cả một đường, đến lúc khóc quá mệt rồi liền tựa vào lòng hắn mà ngủ.
Xe chạy về nhà, khi Diệp Dục Sâm ôm cô xuống xe thì cô vẫn còn đang ngủ.
Hắn ôm cô lên lầu, đặt cô lên giường rồi bước vào phòng tắm vắt khăn nóng đi ra, lau mặt cho cô.
Không lâu sau, Tần Thư mở cửa bước vào, đưa cho hắn phần văn kiện trên tay, lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138662/chuong-221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.