Thái độ của cục trưởng rất ôn hòa, ách, không đúng, sử dụng từ ôn hòa không hợp lắm, phải dùng thận trọng mới hình dung chuẩn xác.
Tô Vãn liếc mắt nhìn người ngồi bên cạnh đang đọc báo như thể không hề có chuyện gì xảy ra - Diệp đại thiếu, nổi bật mà lặng yên.
Cô tự nhiên hiểu rõ, kết quả ra như vậy bời vì chính thằng cha này ở bên cạnh đâm chọc.
Tuy là từ đầu tới cuối hắn chỉ nói một câu là các người nói cho tôi nghe đi, lúc sau ngậm miệng không nói nhưng chỉ cần hắn ngồi ở đây cũng đủ uy hiếp rồi.
Cảnh sát phụ trách vụ này chỉ hỏi tượng trưng với Tô Vãn vài câu liên quan tới vấn đề, cũng nói bọn họ sẽ tiến hành điều tra thêm rồi liền rời đi ngay.
Diệp Dục Sâm gọi Tần Thư, kêu cậu ta đưa Cục trưởng và hai vị cảnh sát về nhưng bọn họ vội vã nói không dám.
Tô Vãn ở bên cạnh xem tới ngạc nhiên.
Sau khi mấy người kia đi rồi, cô mới ngước mắt nhìn về phía Diệp đại thiếu: "Tôi nói này, anh rốt cuộc là người gì nữa vậy?"
"Đàn ông của em."
Hắn đáp về 4 từ, vô cùng bá đạo.
Tô Vãn: "..."
"Nếu đã nhắc tới chủ đề này, thì chúng ta tâm tình việc chính sự chút đi." Diệp Dục Sâm gập lại trang báo, ném trở lại bàn trà, "Bé cưng Tô Vãn, anh cho em một cơ hội cuối cùng, nói cho anh biết, người đàn ông đó là ai?"
"Tôi đã bảo không biết, anh có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138639/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.