"Là chuyện cá nhân mà có tật giật mình?" Hắn nghiêng đầu qua, duỗi tay ôm lấy eo và cúi sát lại gần, "Bé cưng, em là đang cõng anh còn thông dâm với đàn ông khác nhỉ?"
"Nếu tôi nói đúng thì sao?"
Tô Vãn không sợ chút nào mà ngước đôi mắt lên nhìn hắn.
Diệp đại thiếu nghiến răng: "Vật nhỏ, anh thấy em ngứa da lắm rồi."
Tô Vãn rất thức thời không lên tiếng, cúi đầu nhìn ngón tay của mình.
Diệp Dục Sâm nhìn chằm chằm vào mặt cô như thể muốn thu tất cả biểu cảm của cô vào mắt mình.
Sau một lúc trầm mặt, hắn mới hỏi: "Em vừa nói chuyện phiếm với ai?"
"Bạn bè." Tô Vãn trả lời lấy lệ.
"Nam hay nữ vậy?"
"......"
Cô không nói, lại đem mặt quay sang một bên, không muốn để ý tới hắn nữa.
Do đó mà làm sắc mặt Diệp đại thiếu ngày càng trầm đi đôi chút, hắn duỗi một bàn tay ra, nói: "Đưa di động cho anh."
"Tôi không đưa." Cô cự tuyệt, "Di động không phải đồ vật có thể cho anh tùy tiện xem được, đây là vật riêng của tôi."
Hắn cười lạnh, cúi người lại gần cô thêm.
Tô Vãn bị tiếng cười của hắn làm nổi hết cả da gà, muốn lui người mình về sau, nhưng Diệp Dục Sâm lại bỗng nhiên chống hai tay lên, đem cả người của cô vây vào trong ghế: "Anh lặp lại một lần nữa, đưa di động cho anh."
"Không đưa."
Cô ngang ngạnh thề sống thề chết cũng phải chống trả, chỉ nháy mắt sau hắn đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138636/chuong-195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.