Tô Vãn rời đi, Cố Dĩ Trạch đứng trên lầu 2 gần cửa sổ sát đất nhìn theo bóng lưng dần dần biến mất của cô, trong đôi mắt ấy của hắn ngày càng lắng đọng đi.
Bên ngoài biệt thự.
Chiếc Maybach màu đen đậu lặng lẽ bên vệ đường, Diệp Dục Sâm ngồi trong xe đợi, năm phút lại năm phút trôi qua vẫn không thấy cô ra.
Sự kiên nhẫn của hắn dần biến mất.
Tới lúc hắn chuẩn bị đi ra xách cô bé đáng ghét đó về thì cửa xe chợt mở và cô ngồi vào.
Diệp Dục Sâm quay lại nhìn cô.
Cô vừa mới tắm xong, đang mặc áo choàng tắm, tóc còn ướt chưa có thời gian kịp hong khô, một luồng hương thơm nhàn nhạt từ đó tỏa ra.
"Quần áo của em đâu?" Hắn lạnh lùng hỏi với giọng nói rất không vừa lòng.
"Kéo hỏng rồi." Thái độ Tô Vãn hờ hệch.
Với thái độ không nóng không lạnh của cô rất nhanh kích thích lửa giận từ đáy lòng của hắn nổi lên, đột ngột cầm lấy cổ tay cô kéo về phía mình: "Ai kéo? Là Cố Dĩ Trạch sao?"
"Có liên quan tới chuyện anh à?" Cô hỏi lại.
Hắn bị chọc tức giận rồi.
Nhưng ngộ là hắn giận quá giận rồi thì ngược lại bật cười: "Nửa đêm, em một mình đi tìm hôn phu cũ? Nếu đêm nay tôi không tới thì hai người chuẩn bị làm gì? Hả?"
"Chơi qua đêm, trai đơn gái chiếc còn làm được gì? Mọi người đều là người đã trưởng thành, đối với chuyện nam nữ quan hệ gì có lẽ Diệp tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138612/chuong-171.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.