Tô Vãn giằng co với Diệp Dục Sâm một hồi cũng không có kết quả.
"Diệp tổng, Vãn Vãn là vị hôn thê của tôi." Cuối cùng Cố Dĩ Trạch nhìn không được nữa, lên tiếng nhắc nhở một câu, ý muốn công khai chủ quyền.
"Là quá khứ."
Diệp Dục Sâm nói tự nhiên vô tình mà trào phúng, không nể mặt chút nào, "Cảm ơn cố thiếu đêm nay chiếu cố bạn gái của tôi, đêm đã quá muộn, tôi mang cô ấy về trước, hôm khác lại quay lại cảm ơn cậu."
Sắc mặt Cố Dĩ Trạch xanh mét đi.
Diệp Dục Sâm không mấy quan tâm tới hắn, trực tiếp ôm Tô Vãn rời đi: "Đi thôi, về nhà nào."
Tô Vãn đứng tại chỗ, cắn môi, không muốn nhúc nhích.
Cô không muốn về cùng hắn, không muốn nhìn thấy hắn, thậm chí càng không muốn có bất cứ quan hệ nào với hắn cơ.
"Diệp tổng, Vãn Vãn không muốn đi cùng anh."
Thấy sự do dự của cô, Cố Dĩ Trạch đã trước một bước mở miệng nói, đem những gì trong lòng cô nói ra tất cả.
Diệp Dục Sâm ngước mắt về hướng cô.
Tô Vãn dùng sức siết chặt ngón tay, cắn răng không nói nửa lời, giống như đồng ý với lời nói của Cố Dĩ Trạch.
Hắn cười giễu, độ ấm của ánh mắt ngày một tắt dần.
"Anh đi ra ngoài đợi, cho em năm phút thu dọn tốt đồ đạc rồi tới tìm anh."
Hắn nói, ánh mắt lạnh quét sang Tô Vãn, cũng chưa cho cô trả lời đã đi ra ngoài.
Cô vẫn dùng sức nắm chặt ngón tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138610/chuong-169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.