"Tối nay em ở với tôi hay là vẫn ở phòng khách lúc trước?" Cố Dĩ Trạch mở cửa để cô vào, thuận miệng hỏi một câu.
"Phòng khách."
Tô Vãn không chút nghĩ ngợi, chọn ngay vế sau.
Cố Dĩ Trạch cắn môi tự giễu, như đã đoán trước được cô sẽ trả lời như vậy.
"Em luôn lạnh lùng như thế với tôi, có phải mặc kệ tôi làm cái gì thì em cũng không cho tôi một cơ hội nào phải không?"
Tô Vãn muốn nói đúng vậy nhưng nghĩ lại thấy người ta tốt xấu gì cũng cứu mình, nói vậy không hợp tình hợp lý lắm.
Mắt Cố Dĩ Trạch nhìn cô thật lâu, cuối cùng vẫn dời đi.
"Bạn trai của em đâu? Chuyện lớn như vậy sao lại không thấy hắn che chở cho em?" Hắn lấy ly trên bàn, rót cho cô một ly nước: "Tôi cứ nghĩ hắn tốt cỡ nào, vậy mà lại để cho em đi ra ngoài bồi rượu?"
Tô Vãn siết chặt nắm tay.
"Làm sao?" Cố Dĩ Trạch nhìn thấy biểu tình của cô: "Không thể nói sao?"
"Anh ta chết rồi."
Tô Vãn nghiến bốn chữ này trong miệng, quay mặt sang một bên.
Cố Dĩ Trạch sững sờ.
Nhưng rất nhanh đã phản ứng lại.
Nhìn vẻ giận dữ này của cô thì dùng đầu gối để đoán thì cũng biết đó chỉ là lời nói giận hờn.Giống như là cô... đang giận dỗi với người đàn ông kia?
Vì thế trong nháy mắt, trong tâm hắn nổi lên ý muốn cướp cô về bên mình.
"Nếu ở bên cạnh hắn không vui, em có muốn chia tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138608/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.