Tô Vãn cười: "Tôi không đồng cảm với cô ấy, chỉ là đang nghĩ, thật ra tôi rất bằng lòng cùng nữ hầu đó hoán đổi, lấy tiền làm việc rồi rời đi, vĩnh viễn không cần quay lại đây, như thế thật sự tốt rồi."
"Nghe giọng điệu này, cô giống như vô cùng không muốn ở lại đây?"
Phó Đình Thâm hỏi, không đợi Tô Vãn đáp, lại chêm vào một câu, "Vì sao không dứt khoát rời khỏi đây? Nhìn cô không phải hạng người ham hư vinh."
"Đi không được." Cô thở dài, cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình, "Lần trước đã thử qua một lần, kết quả bị bắt vào trại tạm gian ba ngày, trở về còn có thêm vòng chó."
"Ha ha......"
Phó Đình Thâm cười rũ rượi, nhìn qua theo hướng cô nhìn, khi nhìn rõ được chiếc vòng được mệnh danh dây xích chó đó ra sao, thì biểu cảm trên khuôn mặt hắn đặc biệt sâu xa: "Té ra vật này là cho cô, quả nhiên là việc Diệp Dục Sâm sẽ làm."
Tô Vãn buồn không muốn nói thêm.
Cô thấy bộ dạng hắn dường như biết gì đó, nhất thời hào hứng lên: "Anh biết thứ này làm sao cởi bỏ không?"
"Không biết, cũng không có cái lá gan kia nha." Phó Đình Thâm nhún vai với dáng vẻ bất lực, "Nếu tôi làm bé cưng của ai đó chạy mất, cái mạng này của tôi coi ra hắn sẽ muốn lắm."
Đối với chuyện này, Tô Vãn khịt mũi coi thường hắn.
Cái gì mà bé cưng, cô mới không thèm đâu, tất cả không dùng kết hôn làm tiền đề mà bá đạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138602/chuong-161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.