"Lần nào em cũng nói như vậy, nhưng trước giờ đều không có làm, em chính là một kẻ lừa đảo."
Diệp đại thiếu gia cầm tay chân cô lại: "Thật ra anh cũng không có muốn để em chờ, chúng ta bắt đầu ngay bây giờ luôn."
"Tôi không, ngô...."
Tô Vãn để tay lên ngực hắn muốn đẩy ra, nhưng lời còn chưa có nói xong thì hắn đã cúi đầu hôn cô, đem tất cả sự phản khán của cô đánh ngược trở lại.
Tô Vãn mới đi ra từ phòng tắm, trên người chỉ choàng một chiếc áo lỏng lẻo, lại bị hắn một kéo hai lôi, lúc này đã rơi xuống đất mất rồi.
Cảnh xuân hiện ra!
Cơ thể của Diệp Dục Sâm áp sát lại cô, nụ hôn ấm áp từ cổ đi xuống vai, rồi lại đến ngực, Tô Vãn cảm thấy cơ thể của như đang bốc cháy, ngực nóng như lửa đốt, cơ thể không tự giác được mà run lên.
"Đừng.... Ưm...."
Cô cảm giác như có thứ gì đó đang tiến vào thân thể mình, cơn đau bất ngờ ập đến, cô nhịn không được mà kêu lên một tiếng, cơ thể cô cong lại như một con tôm nhỏ, cô đem trọng lượng của bản thân dựa lên lòng ngực của Diệp Dục Sâm.
"Đau quá, anh nhẹ một chút." Giọng của cô có chút nức nở vang lên.
"Anh cũng đau." Trán của Diệp Dục Sâm toát mồ hôi lạnh, âm thanh trầm thấp khan khan, không còn lạnh lùng như bình thường, mỗi câu nói như câu đi hồn phách của người nghe: "Bảo bối, em thả lỏng cơ thể một chút."
"Anh đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138586/chuong-145.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.