Nghe vậy, Diệp Dục Sâm cười càng thêm ôn nhu như đất, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ lên gương mặt cô: "Đến nhà ga tàu hỏa, còn mua vé tàu chuẩn bị tới thành phố khác?"
"Nếu chuyện gì anh cũng biết, vậy còn hỏi tôi làm gì?" Tô Vãn không giãy giụa, bộ dáng như con lợn chết không sợ nước sôi.
Con ngươi đen nhánh của hắn dần ảm đạm xuống, ngón tay giữ cằm cô đột ngột dùng sức siết chặt: "Cô bé, em biết chọc giận tôi sẽ có hậu quả gì không?"
"Anh bóp làm tôi đau." Tô Vãn không đáp lại lời hắn hỏi, chỉ bình tĩnh nhắc nhở một sự thật.
"Em biết không? Bây giờ việc tôi muốn làm nhất chính là đánh gãy chân em."
Diệp đại thiếu cười lạnh, giọng điệu lộ ra cổ không khí lạnh âm u, "Sau trước đây tôi không biết được nhỉ, hóa ra Vãn Vãn bản lĩnh không tồi, nước lạ đất khách cũng dám chạy loạn, không sợ sẽ có chút chuyện xảy ra mà có thể bị mãi mãi ở lại nơi này sao?"
Tô Vãn nhíu mày, cảm giác, cảm thấy hắn thoại lý hữu thoại (câu nói có hàm ý khác.)
"Anh rốt cuộc làm sao làm được?" Cô hỏi, "Khiến cho cảnh sát nghe theo anh?"
Bây giờ trở về lại nhớ lại, cô cảm thấy kế hoạch của mình không có vấn đề gì.
Duy nhất chỉ có một sai lầm, là cô hiểu về hắn quá ít, căn bản không ngờ tới tên khốn này lại có thể điều động cảnh sát bắt mình.
"Là tôi không tốt nhỉ, quên nhắc nhở bé con của mình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138584/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.