Người đàn ông ăn vạ lúc này sửng sờ, nhìn theo Tô Vãn bị cảnh sát bắt đi, đáp lại rồi cũng không trì hoãn lại đây.
Tô Vãn vô cùng hoảng sợ, muốn khóc mà khóc không ra nước mắt: "Các người chắc chắn đã nhầm lẫn rồi, tôi không phải tội phạm đào thoát mà, tôi căn bản không biết chuyện gì đang xảy ra."
"Cô tên là Tô Vãn?" Người cảnh sát nói chuyện với người đàng ôn ăn vạ lúc này đã quay lại, lạnh lùng nhìn cô.
"Đúng..."
Tô Vãn phản xạ có điều kiện trả lời.
Cô còn muốn hỏi cảnh sát làm sao lại biết tên của cô, bên kia đã vẫy tay nói lớn: "Vậy không nhầm, mang đi."
Một cái túi vải màu đen tròng lên đầu cô, ngay lập tức mọi thứ đều tối đen, chỉ có thể tùy ý để cảnh sát kéo đi.
Một lúc sau đó, Tô Vãn chắc rằng cả đời mình cô không thể nào quên được cái cảm giác này.
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, bị đưa đến đồn công an, cảnh sát từ trong túi của cô lục soát ra một chút tiền cùng với một số trang sức có giá trị.
Cảnh sát để những món đồ đắt tiền ấy lung tung trên bàn: "Tiểu thư, nếu không phiền xin cô giải thích một chút, những món đồ này từ đâu mà cô có."
"Đây là đồ của tôi." Tô Vãn nói.
Kết quả liền thấy vị cảnh sát kia cười lạnh: "Cái này là đồ của hoàng tộc."
"Không..... thể nào?" Cô có chút mơ hồ, không kịp phản ứng.
"Cái vòng cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138581/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.