Nhưng người nào đó không chịu, cứ vậy mà bỏ qua được, sau khi hôn xong, còn lôi kéo cô bắt cô một hai phải thú nhận: "Em nói thích anh đi, cả đời này sẽ ở lại bên cạnh anh."
"Ừm." Tô Vãn gật đầu, rất nghe lời, "Anh thích tôi."
Gân xanh trên thái dương của Diệp Dục Sâm có dip bạo động dữ dội.
"Em biết anh muốn nghe gì mà, không nói, được, chúng ta tiếp tục vậy." Hắn cúi thấp đầu nhìn cô, cười lạnh vẻ uy hiếp.
Tô Vãn vội vàng che lại đôi môi bị hôn đã sưng đỏ của mình: "Chưa bao giờ tôi thấy anh đê tiện như lúc này."
"Phải không?" Diệp Dục Sâm bình tĩnh trừng mắt nhìn cô, cười nhẹ, "Vậy chúc mừng em, hôm nay thấy rồi nhé."
Tô Vãn hoàn toàn không nói lại.
Cô quay mặt sang một bên, cự tuyệt ý muốn của hắn.
"Nhìn bộ dạng này, không lẽ Vãn Vãn của anh muốn dùng loại biện pháp khác để đáp lại vấn đề này sao." Diệp Dục Sâm hừ cười một tiếng, tay dưới vạt áo của cô dần dò xét đi vào, sờ dọc theo chân rồi hướng lên trên.
Tô Vãn thực sự sắp chửi thề ra.
Này con mẹ nó... trên xe không phải chỉ có hai người đâu nha!
Cô liếc mắt về tài xế phía trước ghế lái, vội vàng đè tay hắn lại.
"Hửm?" Diệp Dục Sâm ngước mắt nhìn cô.
"Tôi thích anh, còn đặc biệt rất thích anh, cả đời này chỉ thích một mình anh thôi."
Ở chung cũng khá lâu, Tô Vãn biết rõ tên khốn này điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138575/chuong-134.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.