Từ trước đến nay, cô chưa thấy một người vừa mặt dày vừa không có lý lẽ như vậy.
Từ đầu đến cuối hắn chưa từng hỏi qua ý của cô, tự tiện chiếm lấy cô làm của riêng của mình, cô là người, một người có ý thức tự chủ cùng quyền lợi đúng đắn nữa không? Cũng không phải là thứ đồ vật trong cửa hàng cứ có tiền là mua được.
Có lẽ cô đã quên, quên đi việc tên gia hỏa này vẫn luôn xem cô như vật nuôi, thậm chí hắn không nghĩ cô còn cái quyền lợi của một con ngươi như hắn.
"Nếu tôi không đồng ý thì sao?" Cô hỏi.
"Trước đây không phải em cũng không đồng ý sao, nhưng hiện tại vẫn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh."
Tô Vãn muốn mắng người lắm.
Cô nghĩ không nên chấp nhặt cùng hắn nhưng quả thực không thể nào nhịn được nữa, không thể không tức giận hỏi một câu: "Nếu anh chết thì sao?"
"Lôi kéo em cùng chết."
Hắn trả lời nhanh chóng, hoàn toàn không có nửa điểm do dự.
Mẹ kiếp!
Tô Vãn thực sự muốn chửi thề lắm rồi.
Bây giờ cô biết tại sao nhiều người lại muốn giết hắn rồi, vì loại người này xứng đáng bị như vậy!
Cô cảm thấy đối với tên gia hỏa này hoàn toàn không cần phải kiềm chế và lễ độ bởi chỉ cần trực tiếp xông thẳng vào bắn chết hắn mới là đạo lí.
"Tôi mệt rồi, đi ngủ đi."
Cô nhìn ra sự chênh lệch thể lực cách quá xa của hai người liền khống chế xúc động muốn bóp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138558/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.