Tô Vãn có chút buồn cười.
Cô quả thực không thể nào nghĩ được rằng Cố Dĩ Trạch sẽ cố chấp như vậy đối với mình, chỉ vì muốn cô quay lại với hắn mà dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải ra tay với công ty Tô gia.
Nhưng mà dựa vào đâu mình phải giải quyết?
"Bố, chuyện này bố tự tìm cách giải quyết, tôi có lẽ giúp không được." Cô cười khẩy, giọng điệu vẫn đầy chát chúa và châm chọc, "Chắc bố đã quên rồi, tôi chính là bị bố đuổi ra khỏi nhà, cho nên mọi chuyện của Tô gia hiện giờ không hề có liên quan gì đến tôi."
"Vãn vãn, xem như tôi cầu xin cô, cô cứu tôi được không, cứu công ty được không, cô không nghĩ đến một khoảng tình cảm cha con lúc trước thì cũng nên nghĩ đến ông ngoại của cô chứ, công ty này là tâm huyết cả đời ông ấy, cô có nhẫn tâm nhìn nó bị hủy hoại trong một sớm một chiều không?" Tô Kiến Nam bên này lại chơi con bài tình cảm.
"Tâm huyết cả đời của ông ngoại trong tay ông không sớm thì muộn cũng có ngày bị hủy, thế thì có gì khác nhau đâu, cứ cho rằng tôi cứu công ty về thì phần lợi nhuận của nó cũng thuộc về vị chủ tịch là ông, tôi tại sao phải hao tổn tâm tư vào một thứ mà mình chẳng chiếm được phần lợi nào?"
Cô dừng lại hai giây rồi mỉm cười nói tiếp, "Ông nên biết, việc tôi không có lợi ích thì tôi tuyệt đối không làm."
"Thế cô muốn như thế nào?"
"Đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138544/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.