Diệp Dục Sâm không nói một lời, môi mỏng mím thành một đường thẳng.
Tô Vãn lúng túng nhìn, thấy sắc mặt của anh không được tốt lắm, trong lòng đột nhiên có cái gì rơi lộp bộp xuống.
Cô bắt đầu tự kiểm điểm lại mình, có phải mình đã can thiệp quá nhiều rồi không, đến nổi vượt quá cái danh phận là sủng vật này do vậy hắn mới giận như thế.
"Quên đi." Cô lên tiếng muốn xua tan câu hỏi trước đó của mình.
Cùng lúc Diệp Dục Sâm cũng tắt máy sấy rồi dùng một ánh mắt đen sâu thẳm để nhìn cô: "Cô ấy không phải bị bao nuôi."
"Hả?" Tô Vãn ngạc nhiên thốt lên.
"Tôi với cô ta không có quan hệ gì." Diệp Dục Sâm nói một câu xem như giải thích cho cô sau đó thì nửa lời cũng không buông.
Tô Vãn được hắn ôm trở lại phòng ngủ và đặt lên giường.
Trong lòng cô vẫn còn nghi ngờ, rất muốn hỏi nhưng khi mở miệng cũng chẳng thốt lên được thành tiếng, nói ra là sợ hắn lại giận.
Buổi sáng ngày hôm sau, Giang Vân gọi điện thoại báo cô ấy có việc bận nên cho cô nghỉ nửa ngày.
Thành ra là Tô Vãn có thời gian dùng bữa sáng với hắn.
Vừa ngồi xuống bàn cô vừa tiện tay lấy quyển tạp chí bên cạnh qua xem, sau đó lập tức a lên một tiếng.
"Dương Tuyết Tuyết."
Cũng giống mấy bài tin bát quái của giới giải trí nhưng lần này không phải loại gì tốt đẹp.
Nam diễn viên có quan hệ thân thiết với nữ minh tinh... Đáng nói ở đây là nữ chính trong đó là Dương tuyết Tuyết cùng với nam diễn viên trong đoàn phim lần trước.
Cô nhìn ảnh trong hình liền nhận ra người đàn ông này, anh ta là người đã có gia đình còn thường xuyên đăng mấy bức ảnh gia đình hạnh phúc với vợ và con trên Weibo.
"Chậc... Đúng là đàn ông!"
Cô chun mũi, đem tờ tạp chí gạt sang một bên, dùng hành động trực tiếp nhất nói lên sự ghét bỏ của mình đối với nó.
Diệp Dục Sâm liếc mắt một cái, hắn thực ra không mấy quan tâm nhưng thứ này lắm, sau đó cứ tiếp tục cúi đầu xuống và cắt trứng trên đĩa của mình.
"Nhưng cũng không đúng lắm, Dương Tuyết Tuyết đâu cần phải làm như vậy, cô ta có Cố Dĩ Trạch rồi, bất luận là về phương diện sắc hay tiền tài cũng hơn xa người này mà?"
Cô phồng má lẩm bẩm, tay thì dùng nĩa đảo bánh mì trên đĩa, "Cô ta cần gì phải tự hủy hoại tương lai của mình, rốt cuộc có ý gì khác sao?"
Diệp Dục Sâm lại liếc cô một cái cũng không có ý định nói. Trên thực tế việc này giải thích rất đơn giản, chuyện này xảy ra chắc chắn không phải do Dương Tuyết Tuyết tự nguyện nhưng có một số việc không phải lúc nào bọn họ cũng làm chủ được.
Hai người đó, một người ngang nhiên trêu chọc Tô Vãn trong đoàn làm phim, không thành công lại quay ra chèn ép, một người vu oan cô trộm đồ muốn đuổi cô ra khỏi đoàn, ngay cả khi Tô Vãn không so đo nhưng Diệp Dục Sâm cũng sẽ không nghĩ như vậy nha.
Hai minh tinh nhỏ nhoi dám đắc tội với Diệp thiếu thì chỉ cần một giây bọn họ cũng đủ thân bại danh liệt.
Bởi vì thủ đoạn này của hắn không vinh quang gì nên hắn không nói gì trước mặt cô.
Về phía Tô Vãn, cô xem đây cũng không liên quan đến mình nên không quá bận tâm, chỉ vài giây sau mọi thứ đều quên sạch.
Hai người không nhanh không chậm dùng xong bữa sáng, Diệp Dục Sâm chuẩn bị ra ngoài. Trước khi hắn rời đi, cô đã kêu lại hỏi: "Anh có muốn món quà gì không?"
Hắn xoay người lại, chân mày theo đó cũng nhíu đi không ít: "Em lại gây chuyện gì muốn tôi giải quyết sao?"
"..." Trên trán cô hiện một loạt vệt đen, "Liên quan gì việc tôi có gây chuyện hay không, chỉ đơn giản là muốn tặng anh một món quà nhỏ thôi mà, Diệp đại thiếu gia, tôi trong lòng anh không có điểm nào tốt sao?"
"Em..." Hắn dừng lại một chút, nhìn cô mới rồi tiếp, "Có điểm tốt sao?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]