Tô Vãn nhìn sắc mặt của anh, cẩn thận hỏi: "Tôi đã có hôn ước với anh ta bao nhiêu năm nay rồi, nếu có chuyện gì xảy ra thì sớm đã xảy ra, đâu cần đợi đến khi anh xuất hiện."
Cô rất là muốn chứng minh bản thân vô tội nhưng không biết tại sao những lời nói này lại chọc vào chỗ đau nhất trong lòng hắn và tất nhiên là thành công đem sự phẩn nộ của hắn nâng lên vài độ.
Diệp Dục Sâm chỉ ghét chính mình năm đó để cho cô chạy mất.
Nếu không phải như thế cô đã sớm là vật sở hữu của hắn rồi, cũng chỉ có thể của riêng hắn và Cố Dĩ Trạch đâu có cửa cắm được một chân vào?
Anh ta nổi giận đùng đùng quơ tay hất văng chiếc bình hoa trên bàn cạnh giường rơi xuống đất làm nó vỡ nát tan.
Một tiếng xẻng vang lên, những mảnh vỡ của chiếc bình hoa đã văng đầy đất.
Tô Vãn giật mình, không dám thở mạnh.
Người giúp việc nghe thấy tiếng động lớn vội vàng đi lên xem tình hình, gõ cửa rồi tiến vào lại bị một màn trước mắt làm khiếp sợ, người giúp việc đó chẳng biết nên tiến hay nên lui mới phải.
"Lão tử ghét nhất là những thứ mùi hương này, ném hết chúng ra khỏi đây ngay!" Diệp Dục Sâm nói.
"Vâng ạ."
Người giúp việc nhanh chóng thu dọn những thứ hỗn độn rơi đầy đất, còn Tô Vãn chỉ biết đứng đó nhìn những bông hoa tươi mà mình vừa mua về nằm chung với đóng mảnh vụn đang được quét ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138532/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.