"Sao rồi, không muốn nhìn thấy tôi?" Diệp Dục Sâm đi theo sau cô, ánh mắt nhìn cô có chút lạnh.
"Tôi làm gì dám, đây là nhà anh, có chỗ nào cho tôi lên tiếng."
Tô Vãn nhếch mép cười điều đó làm khuôn mặt của Diệp Dục Sâm tức thời lạnh đi nhanh chóng
Nhiệt độ trong phòng khách cũng theo đó mà ước chừng giảm xuống hai độ.
Nhưng Tô Vãn lại một lần nữa ngó lơ đi sự tồn tại của hắn, tùy tiện lấy điền khiển ti vi và bật ti vi xem giết thời gian.
Đúng là xui xẻo khi mà chuyên mục tin đồn giải trí của truyền hình vệ tinh đang tường thuật vụ bê bối của Giang Uyển Hinh, đồng thời còn đính kèm một bức ảnh, nó là ảnh họ đã chụp tại bệnh viện vào đêm hôm qua.
"Kĩ thuật chụp ảnh của tên paparazzi này thực sự quá kém cỏi, nhìn chẳng rõ gì, thật không chuyên nghiệp chút nào, nếu mà chụp cận mặt thì chắc chắn tin này rất hot."
Cô bình tĩnh xem xong đoạn tin tức còn ghét bỏ chê bai kỹ thuật chụp ảnh của paparazzi.
"Em chỉ có thể nói như vậy thôi sao?" Diệp Dục Sâm nghiến răng, giọng nói đã lộ ra khí lạnh.
"Nếu không thì nói sao đây?"
Tô Vãn chớp chớp đôi mắt một cách vô tội mà ngẩng đầu lên nhìn vào hắn, "Hay tôi phải hỏi han, quan tâm vết thương của cô ta hoặc là hỏi anh khi nào cùng cô ta công khai mối quan hệ đó ra ngoài sáng? Anh sợ cái gì, tôi có phải là phóng viên đâu."
Diệp Dục Sâm nhắm mắt trong ít giây.
Tô Vãn nhớ ra chuyện gì đó, ôm lên mấy bó hoa trên bàn trà bị mình vứt khi nãy, nổi lên hứng thú muốn đùa nghịch với chúng.
Diệp Dục Sâm nhìn cô đem hoa linh lan cắm vào bình hoa trên bàn rồi lại vơ lấy bó hoa bách hợp mà nghịch, hắn khẽ nhíu mày, nói: "A Thư nói buổi sáng nay em có tâm tình không được tốt, cơm sáng còn chưa ăn đã vội đi ra ngoài."
Tô Vãn khẽ dừng tay lại.
Cô không nói câu nào.
"Em tức giận vì điều gì?" Hắn lại hỏi.
"Tôi có tức giận hồi nào?" Tô Vãn vặn ngược lại, "Diệp tổng, tôi cũng không phải tù nhân của anh, làm sao anh cứ sai người giám sát mọi hoạt động của tôi vậy, sau đó lại làm chuyện bé xé ra to?"
Diệp Dục Sâm không trả lời thay vào đó là trầm mặt nhìn cô, biểu cảm đó thật quá lạnh lùng như là muốn ăn thịt người.
"Thôi bỏ đi, không cần nói, tôi vào phòng cắm bó hoa bách hợp này trước đây."
Cô không muốn ở lại cùng hắn đấu ai mắt to mắt nhỏ, tùy tiện tìm cái cớ cho qua chuyện.
Khổ nổi Diệp Dục Sâm không muốn dễ dàng cho qua như thế, ngay lúc cô định đi qua người hắn, hắn liền duỗi tay kéo cô rồi ôm vào ngực mình, "Em ghen sao?"
"Không, hoàn toàn không có."
Tô Vãn rất nhanh phủ nhận điều đó, chẳng cần nghĩ ngợi liền thốt ra, thực ra thì cô chẳng biết lời đó là đang nói cho hắn nghe hay tự nói cho chính bản thân mình nghe.
Ánh mắt Diệp Dục Sâm lộ ra chút nghiền ngẫm, cười như không cười như thể đã nhìn thấu được tâm tư của cô.
Tô Vãn bị hắn nhìn đến cả lông tơ cũng bắt đầu dựng lên, vội vàng sửa lại bổ sung thêm: "Tôi không thích anh, có cái gì phải ghen, đúng không?"
"Vậy thì em thích ai? Hửm?" Hắn đưa tay nắm cằm của cô nâng lên hướng về phía mình: "Là Cố Dĩ Trạch?"
Tô Vãn nhắm mắt lại, vẹo đầu sang một bên từ chối trả lời câu hỏi của hắn.
Tuy nhiên, rõ ràng là Diệp đại thiếu gia không có ý bỏ qua dễ dàng như vậy, hắn khom người rồi đặc cô lên vai mình sau đó trực tiếp mang đến phòng ngủ ở tầng hai.
Tô Vãn: "... Anh mau bỏ tôi xuống!"
Diệp đại thiếu hoàn toàn không bị dao đông.
Đến phòng hắn thả cô xuống nhưng lại là ở trên giường của mình, sau đó tự mình bắt đầu cửa thắt lưng.
Tô Vãn có dự cảm xấu.
Cô giống như một con thú nhỏ sợ hãi, tay với lấy tắm chăn kéo vào người vừa lùi lại sát góc tường, đôi mắt to tròn ngân ngấn nước cảnh giác nhìn hắn trong sợ hãi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]