Sau khi nhận món quà lớn từ Tô Như Nguyệt thì cô đảo qua quán nước bên cạnh ngồi uống một tách cà phê sau đó lại chạy tới cửa hàng hoa mua hai bó hoa tươi thật lớn muốn đem về nhà tìm hai chiếc bình cắm chúng.
Còn về việc Diệp Dục Sâm qua đêm để chăm sóc Giang Uyển Hinh cũng bị cô lãng quên, ngay cả việc cô từng nghĩ muốn quẹt sạch thẻ của hắn cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Không phải chỉ là một đêm không về sao?
Người nào đó tốt nhất sau này đều ở lại chỗ của Giang Uyển Hinh đó luôn đi, đừng về đây nữa làm cô phải lười biếng đối phó với hắn.
Tại bãi đổ xe.
Tô Vãn vốn nghĩ cứ thế mà đi thẳng về nhà không ngờ rằng ở chỗ này cũng đụng phải Cố Dĩ Trạch cùng Dương Tuyết Tuyết.
Nhìn hai người họ một trước một sau đi tới, Dương Tuyết Tuyết hình như đang đuổi theo bước chân của Cố Dĩ Trạch, lôi kéo hắn nói cái gì đó, còn Cố Dĩ Trạch thì tâm trạng không được tốt chỉ đáp hờ hững với cổ vài câu.
Ba người cứ thế đối diện nhau, ban đầu là sững sốt sau đó biểu cảm mỗi người một vẻ.
Tô Vãn cố gắng giả vờ không nhìn thấy bọn họ, lấy chìa khoá, mở khoá và mở cửa xe tính ngồi vào.
"Cô Tô..." Dương Tuyết Tuyết gọi cô lại.
Tô Vãn dừng bước: "Có vẻ hôm nay ra cửa mình quên xem lịch rồi, toàn gặp phải đầu trâu mặt ngựa không?"
Cô lẩm bẩm tự nói một mình không quan tâm đến hai người họ khiến sắc mặt họ tái mét đi.
Cố Dĩ Trạch nhìn món đồ trong tay cô.
Hai bó hoa lớn cùng một hộp quà được bao lại cẩn thận thoạt nhìn qua là hàng cao cấp. Như vậy cũng đoán được cô đã đi mua sắm đang trên đường trở về.
Dường như hai ngày sau khi bị đuổi ra khỏi đoàn làm phim đối với cô chẳng phiền lòng thậm chí còn có điểm vui vẻ.
Sắc mặt của hắn dần dần âm trầm đi: "Tôi còn lo lắng cho cô khi bị đổi ra khỏi nhà không sống nổi, mà xem ra hiện tại thành ra tôi lại lo lắng nhiều rồi."
"Cái đó phải cảm ơn cô Dương đây ban tặng, làm cho tôi thất nghiệp thì làm sao sống sung sướng nổi nữa."
Tô Vãn nhếch môi dưới, mắt liếc nhìn Dương Tuyết Tuyết, "Anh biết rõ tôi chẳng có bản lĩnh gì, khó khăn lắm mới đảm nhận được một vai phụ thế mà bạn gái anh yêu cầu đạo diễn phải đuổi tôi đi, bây giờ tôi ở nhà vất vả tìm việc mới, đã nghèo đến nổi phải uống gió Tây Bắc."
"Không phải như thế, Dĩ Trạch, anh nghe em giải thích, em không có..."
Dương Tuyết Tuyết không ngờ rằng tại chỗ này lại chạm mặt với Tô Vãn, thậm chí không nghĩ tới cô ta lại tố cáo cô với Cố Dĩ Trạch, nhìn sang thấy sắc mặt anh không tốt cô nhanh chóng muốn giải thích.
Cố Dĩ Trạch không hứng thú với những điều này, cũng không muốn cô ra nói tiếp, chỉ quay đầu lại nhìn cô: "Em lên xe trước, chờ tôi."
Dương Tuyết Tuyết cắn môi.
Cô ấy không muốn đi.
Nhưng cô lại rất rõ, kể từ ngày Tô Vãn rời khỏi đoàn làm phim thì Cố Dĩ Trạch đối với cô không nóng cũng không lạnh, chỉ có một thái độ thờ ơ không giống như trước đây, giờ luôn cho cô một cảm giác xa cách.
Cô cầu nguyện trời cho tốt đẹp lại, hôm nay cuối cùng mới làm cho Cô Dĩ Trạch ra ngoài với cô, tự nhiên cô cũng hiểu bây giờ không phải là lúc chọc giận hắn, cân nhắc cái lợi và hại thì cô chỉ đành lấy chìa khoá xe đi sang phía bên kia đợi.
Bên này, Tô Vãn cũng thuận tay kéo cửa xe rồi đem những thứ đồ trong tay bỏ vào xe, Cố Dĩ Trạch nhìn hình dáng bận rộn của cô đột nhiên bậc cười lên.
"Tôi còn lo lắng cô bị đuổi ra khỏi nhà sống không tốt, mà nhìn lại những thứ hoa tươi lại có đồng hồ sa sỉ, cô là muốn đi hẹn hò với ai sao?"
"Có chuyện gì sao?" Tô Vãn hỏi lại.
"Không có chuyện gì, tôi chỉ nghĩ rằng người đàn ông đó thực tồi tệ. Anh ta cái gì cũng không có còn muốn cô tự mình mua hoa và quà, đúng là kẻ lừa đảo, cô đào tim phổi lên chỉ vì một tên không tài không sắc."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]