Đám người đứng xem trò vui liền trực tiếp sửng sốt. Cùng anh trở về, đây là ý gì, chẳng lẽ không phải nên là cùng hắn đến đồn cảnh sát sao?
Tô Vãn khẽ bật cười.
"Lời này của Cố thiếu thật hài hước, anh là gì của tôi, mà tôi phải trở về với anh?"
Cô không kiên nhẫn muốn rút tay mình trở về, nhưng không thành công.
Cổ tay cô ngày càng bị siết chặt, Tô Vãn bị hắn bóp đến đau nhói, không nhịn được nữa, bày ra ánh mắt đầy ý mỉa mai nhìn về phía hắn, "Đừng lộn xộn, có rất nhiều người đang nhìn đấy, anh cùng tôi ở đây lôi lôi kéo kéo, anh còn để tình nhân bé nhỏ của anh trong mắt không?"
Cố Dĩ Trạch quay đầu nhìn Dương Tuyết Tuyết đang đứng bên cạnh, biểu lộ thâm trầm không rõ cảm xúc.
Dương Tuyết Tuyết cắn môi nhìn sang hắn, một gương mặt vô cùng yếu đuối, giống như đang muốn tỏ ra bản thân vừa ủy khuất vừa đáng thương, chỉ chực chờ việc gì đó liền có thể khóc nấc lên.
Biểu cảm của Cố Dĩ Trạch càng thêm thâm trầm.
Tựa hồ hắn vẫn còn do dự một chút, cuối cùng là không để ý đến cô ta, cứ thế cố chấp nắm chặt tay Tô Vãn, "Cùng tôi trở về, mấy ngày nay ông nội rất mong được gặp cô, một mực muốn cô trở về."
"Cho nên? Ý anh muốn nói là gì?"
Cô hỏi lại, không đợi hắn trả lời, cô một lần nữa phát ra tiếng cười lạnh, "Đó là ông của anh không phải tôi, đừng có mỗi lần gặp chuyện lại lấy ông nội nhà anh ra đe doạ tôi, lần này kể cả ông ngoại của tôi có ra mặt cũng đều vô dụng."
"Tô Vãn!" Cố Dĩ Trạch quát lớn với cô, "Tức giận cũng nên có giới hạn thôi, cô đối với tôi tốt nhất nên có chừng mực."
"Không ai ở đây đang tức giận với anh, tôi hiện giờ nói đều là thật lòng."
Tô Vãn cầm cái hộp nhỏ trong tay ném vào người hắn: "Cố Dĩ Trạch, chúng ta kết thúc rồi, hôn ước này hủy bỏ, sau này anh và cả những người liên quan tới anh, tốt hơn đừng xuất hiện trước mặt tôi, đến một người tôi cũng không muốn gặp, các trưởng bối đã có giao tình với nhau nhiều năm như vậy, đừng làm lớn chuyện này lên tránh lại khó coi, dừng lại ở đây đi, về sau hãy tự lo tốt cho mình là được."
Mọi người xung quanh ai nấy đều xôn xao bàn tán. Nhìn bọn họ bây giờ, có thể nhìn ra Tô Vãn.
...
Cho nên họ nhìn Dương Tuyết Tuyết với ánh mắt khinh bỉ.
Xem nửa ngày, vài người biết cô ta chính là tiểu tam, được hắn hết lòng yêu thương, liền có ý ép buộc người vợ chính thức bỏ đi để bản thân thế chỗ, cô đúng là bị chụp mũ xanh mà.
Dương Tuyết tuyết dùng sức cắn chặt răng, trên gương mặt vờ yếu đuối kia, cũng không biết là khó xử hay phẫn nộ.
Hết lần này tới lần khác đúng vào lúc này, Tô Vãn đi đến trước mặt mấy cô gái kia, ánh mắt lạnh lẽo dừng lại trên người Dương Tuyết Tuyết cùng với hai cô gái đang đứng ngay sau cô ta. "Từng việc các cô làm, hôm nay thật sự làm rất tốt, tôi sẽ nhớ, cũng quên nói cho các cô biết, tôi và người này, đặc biệt sâu sắc mà ghi thù, về sau mặc kệ có chuyện gì xảy ra, cũng mong mấy cô có thể tự lo lấy."
Câu sau đó không rõ có ý gì, cô liền trực tiếp xoay người rời đi.
Dương Tuyết Tuyết siết chặt ngón tay trừng mắt nhìn theo bóng lưng của cô, bên trong ánh mắt tất cả đều là hận ý, ngược lại hai cô gái kia vừa giúp gây sóng gió, lúc này hoàn toàn hoảng sợ.
Các cô muốn tìm Tô Vãn để cầu xin sự tha thứ, lại cảm thấy không có mặt mũi, muốn tìm Dương Tuyết Tuyết cầu cứu, nhưng nhìn tình hình này, hi vọng dường như cũng không lớn.
Cố Dĩ Trạch nhìn bóng lưng dứt khoát rời đi của Tô Vãn, trong lòng không khỏi chua xót.
Hắn không biết loại cảm giác này từ đâu mà đến, nhưng lần này, thứ cảm giác mông lung, giống như hắn vừa mất đi mọit thứ đồ rất quan trọng.
Tô Vãn đứng ở rìa đường vẫy một chiếc taxi, lái xe đưa cô đến khu biệt thự cạnh biển. Thật ngoài ý muốn, cô lại thấy Diệp Dục Sâm trong nhà.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]