"Cùng tôi trở về." Cố Dĩ Trạch lên tiếng.
Đám người đứng xem trò vui liền trực tiếp sửng sốt. Cùng anh trở về, đây là ý gì, chẳng lẽ không phải nên là cùng hắn đến đồn cảnh sát sao?
Tô Vãn khẽ bật cười.
"Lời này của Cố thiếu thật hài hước, anh là gì của tôi, mà tôi phải trở về với anh?"
Cô không kiên nhẫn muốn rút tay mình trở về, nhưng không thành công.
Cổ tay cô ngày càng bị siết chặt, Tô Vãn bị hắn bóp đến đau nhói, không nhịn được nữa, bày ra ánh mắt đầy ý mỉa mai nhìn về phía hắn, "Đừng lộn xộn, có rất nhiều người đang nhìn đấy, anh cùng tôi ở đây lôi lôi kéo kéo, anh còn để tình nhân bé nhỏ của anh trong mắt không?"
Cố Dĩ Trạch quay đầu nhìn Dương Tuyết Tuyết đang đứng bên cạnh, biểu lộ thâm trầm không rõ cảm xúc.
Dương Tuyết Tuyết cắn môi nhìn sang hắn, một gương mặt vô cùng yếu đuối, giống như đang muốn tỏ ra bản thân vừa ủy khuất vừa đáng thương, chỉ chực chờ việc gì đó liền có thể khóc nấc lên.
Biểu cảm của Cố Dĩ Trạch càng thêm thâm trầm.
Tựa hồ hắn vẫn còn do dự một chút, cuối cùng là không để ý đến cô ta, cứ thế cố chấp nắm chặt tay Tô Vãn, "Cùng tôi trở về, mấy ngày nay ông nội rất mong được gặp cô, một mực muốn cô trở về."
"Cho nên? Ý anh muốn nói là gì?"
Cô hỏi lại, không đợi hắn trả lời, cô một lần nữa phát ra tiếng cười lạnh, "Đó là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phuc-hac-lao-cong-sung-nghien/2138521/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.